Niệm Niệm Dư Khanh - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-07-31 12:41:02
Lượt xem: 1,121
Với năng lực của Tạ Chiêu, chỉ cần thời gian là có thể phong hầu bái tướng, nếu hắn thực sự trở thành phò mã của ta, e rằng sau này chỉ có thể nhận một số chức nhàn tản mà thôi.
Tay nghề của Lưu ma ma dù so sánh ở đâu cũng được coi là thượng thừa nhưng Tạ Chiêu chưa bao giờ mang theo chiếc hầu bao đó, ta nghĩ ta đã hiểu ý hắn.
Rất nhanh ta đã đến tuổi xuất giá, hoàng huynh chọn cho ta một vài thế gia công tử mà hắn cho là rất tốt để dự bị, ta đều từ chối. Hoàng huynh hỏi ta có phải đã có ý trung nhân không, ta vừa gặm chân giò nướng do phủ tướng quân gói về vừa nói với hắn, ta không có ham muốn thế tục đó.
Hoàng huynh chỉ nghĩ ta đang nói đùa, muốn ở bên hắn thêm vài năm nữa. Đến khi hắn đột nhiên tỉnh ngộ thì hôn sự của ta đã trở thành vấn đề đau đầu của hắn, ngay cả tiểu thái tử cũng mưa dầm thấm đất học theo mà lải nhải bên tai ta.
Ta bị lải nhải đến phiền lòng, thu dọn đồ đạc chạy đến chỗ Bùi Tuyên ở nhờ. Vừa khéo thời gian đó Bùi Lạc dẫn binh ở ngoài về kinh, thường dẫn ta và Bùi Tuyên đi chơi.
Hoàng huynh sai người đến bảo ta hồi cung, nói việc này không hợp quy củ, ta vừa nghĩ đến lời thúc giục lấy chồng của hắn, lập tức từ chối. Nhưng hoàng huynh lại đột nhiên thay đổi tính nết, lại nói để ta tùy ý ở, muốn ở bao lâu thì ở bấy lâu.
Ta tưởng hắn nói năng chua ngoa như vậy là giận ta, vội chạy về cung, lại nghe thấy hắn tranh cãi với thái tử. Hoàng huynh bình tĩnh, thong dong nói: "Hoàng muội của trẫm, trẫm đương nhiên hiểu rõ, Lạc An chắc chắn là thích tiểu tướng quân họ Bùi."
Còn thái tử thì sốt ruột như chim bồ câu, kêu gù gù: "Cô cô của cô, cô cũng hiểu rõ! Người cô cô thích rõ ràng là Tạ Chiêu, Tạ thái phó!"
Hoàng huynh hiểu ra: "Cảnh Thần, đừng tưởng phụ hoàng không biết, con muốn để Tạ Chiêu làm cô phụ của con, sẽ không còn nghiêm khắc với con nữa - trẫm nói cho con biết, đừng hòng!"
Thái tử nước mắt lưng tròng: "Nhi thần một lòng vì hạnh phúc cả đời của cô cô, phụ hoàng sao có thể nghĩ về nhi thần như vậy?"
Đang đối đầu gay gắt thì họ phát hiện ra ta đang đứng sau rèm xem kịch hay, liền lôi ta ra chất vấn, hỏi cuối cùng người ta thích là ai?
Ta vung tay vác tay nải, nở một nụ cười giả vờ thâm sâu, một lần nữa rời khỏi hoàng cung.
Nghe nói thái tử vì chuyện này mà cãi nhau với hoàng huynh, ta nghĩ đứa trẻ này đến tuổi nổi loạn sớm quá. Nổi loạn thì nổi loạn đi nhưng có thể đừng cách ba bữa lại viết thư làm phiền ta không, có bản lĩnh thì làm phiền phụ hoàng ngươi đi.
Thái tử đáng thương, ấm ức viết trong thư - Cô cô mau về đi, không có cô cô phân tán sự chú ý của thái phó, cô không sống nổi nữa hu hu hu... Quả nhiên là không ai hiểu nhi tử hơn phụ thân, quả là đúng như hoàng huynh đã nói.
Ta vung bút viết - Bản cung đang vui quên lối về rồi!
2
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/niem-niem-du-khanh/chuong-2.html.]
Tụy Phong Các là tửu lâu lớn nhất kinh thành hào phóng chi số bạc lớn làm mấy chiếc thuyền hoa du ngoạn cực kỳ xa hoa, Bùi Lạc và ông chủ coi như là cố giao, liền dẫn ta và Bùi Tuyên đi góp vui.
Ông chủ tặng chúng ta một gian phòng riêng ở tầng hai của thuyền hoa, vừa bước lên cầu thang, liền thấy Tạ Triệu và Trần Tử Hối từ mũi thuyền đi vào.
Trần Tử Hối đến đây cũng không phải chuyện lạ, chỉ là Tạ Triệu chỉ mặc một thân bạch y đứng ở đó, liền có vẻ hơi lạc lõng.
Hắn hiển nhiên nhìn thấy ta, đôi mắt trong trẻo lạnh lùng thoáng qua một tia không vui nhàn nhạt, rồi nhanh chóng biến mất. Hắn vẫn luôn tuân thủ lễ giáo, hẳn là không thích việc ta làm lần này.
Ta hỏi Trần Tử Hối: "Sao lại đưa hắn đến đây, ngươi rảnh rỗi sinh nông nổi à?"
Trần Tử Hối lắc chiếc quạt xếp trong tay, nói với ta: "Còn không phải nhờ ơn công chúa không chịu về cung, tiểu thái tử cả ngày bị thái phó áp bức đến thảm thương, bảo ta nghĩ cách lấy lòng thái phó, hy vọng thái phó có thể khoan dung với hắn hơn."
Ta thấy quan hệ nhân quả trong lời hắn nói hơi cấn cấn nhưng cũng lười nghĩ nhiều.
Ta nói: "Ngươi đúng là biết tìm chỗ, trông thái phó là người thích nơi này không?"
Trần Tử Hối cười khinh thường: "Hừ, nam nhân, ta còn có thể không hiểu sao?"
Ta khinh thường hắn.
Bùi Danh lớn lên trong quân doanh, tính tình vẫn luôn hào sảng không câu nệ tiểu tiết, hắn trực tiếp mời Tạ Triệu và Trần Tử Hối vào phòng riêng ngồi.
Phòng riêng có tầm nhìn cực tốt, qua cửa sổ có thể thu hết cảnh đẹp bên ngoài vào tầm mắt, trăng sáng treo cao, mặt hồ lăn tăn. Có vũ nữ che mặt bằng vải mỏng dựa vào ánh đèn sáng rực nhảy múa uyển chuyển, có nhạc công tuổi trẻ ôm cây đàn tỳ bà hoa văn hổ vừa gảy đàn vừa hát khúc nhạc êm tai, tiếng cười nói vui vẻ từ những thuyền hoa xung quanh không ngừng truyền đến, ngược lại khiến cho phòng riêng có vẻ hơi lạnh lẽo.
Nếu không có Tạ Triệu, hẳn cũng sẽ không lạnh lẽo đến vậy.
Hắn vào liền chọn chỗ ngồi bên cạnh ta, vẻ mặt xa cách khiến ta sợ hãi không dám nói. Bùi Danh và Trần Tử Hối nâng ly chúc tụng, Bùi Tuyên chạy đến bên cửa sổ thưởng thức điệu múa nghê thường vũ y, không ai để ý đến sự bất an của ta.
Ta lặng lẽ uống rượu hoa quả mà Bùi Lạc cố ý tìm cho ta, cuối cùng cũng không chịu được nữa, muốn đứng dậy đi tìm Bùi Tuyên nhưng lại bị Tạ Triệu gọi lại.
"Công chúa định khi nào hồi cung?"