Niệm Niệm Dư Khanh - Chương 7
Cập nhật lúc: 2024-07-31 19:55:59
Lượt xem: 903
6
Đại hôn của ta và Tạ Triệu được định vào nửa tháng sau, hoàng huynh nói ta và hắn đã có phu thê chi thực, chuyện này không nên kéo dài.
Hoàng huynh vẫn luôn thương yêu ta, đã sớm xây dựng phủ công chúa của ta ở bên ngoài cung, chỉ đợi ta xuất giá là có thể chuyển đến ở. Tiêu Cảnh Thần rất vui, hắn đã toại nguyện, còn thắng oanh liệt trong ván cược với hoàng huynh.
Hắn cũng ngẩng đầu trước mặt Tạ Triệu, ung dung nói: "Thái phó, nếu để cô biết ngươi bắt nạt cô cô, cô nhất định sẽ không tha cho ngươi!"
Tạ Triệu cúi đầu: "Thần không dám."
Tiêu Cảnh Thần kích động nhảy dựng lên, sau đó đắc ý quay vòng tại chỗ, vừa quay vừa lẩm bẩm: "Tốt quá tốt quá, cô đã nên người rồi, cô dám lớn tiếng với thái phó rồi."
Hắn lại chạy đến nắm tay ta: "Cô cô, trời cao không phụ lòng người, cuối cùng cô cũng gả cô cô ra ngoài rồi!"
Ta liền không chút nương tay mà đánh hắn.
Đêm đại hôn, Tiêu Cảnh Thần chỉ huy đám người dưới quyền chuốc Tạ Triệu say mèm, nói là cho hắn một trận phủ đầu. Khi Tạ Triệu về phòng, hắn đã đứng không vững, vẫn là Tạ Thất đỡ hắn về.
Lưu ma ma và Lục Lạc đỡ Tạ Triệu ngồi xuống bên giường, ta ngửi thấy mùi rượu nồng nặc trên người hắn, bất đắc dĩ thở dài. Ta phất tay cho hai người họ lui xuống, định tự mình định vén khăn che mặt nhưng lại bị Tạ Triệu nắm lấy tay.
"Công chúa, khăn che mặt này phải do thần vén."
Lòng bàn tay hắn rất nóng, ta không cử động nữa. Hắn chậm rãi cầm lấy một chiếc cân bên cạnh, vén khăn che mặt của ta.
Ta ngẩng đầu nhìn hắn. Tạ Triệu không phải là người phô trương, ngày thường mặc toàn màu nhạt, ta không ngờ hắn mặc màu đỏ cũng đẹp như vậy, càng tôn lên đôi mày như họa, người như ngọc của hắn.
Hắn đột nhiên cười khẽ, đúng là say không nhẹ.
Ta nói: "Ngươi uống nhiều rồi, nếu không chịu được thì không cần phải uống rượu hợp cẩn nữa.”
Hắn thu lại nụ cười, lại trở nên nghiêm túc: "Không được."
Nói xong định đi đến bàn lấy rượu. Ta nhìn dáng vẻ lảo đảo của hắn, đành phải giữ hắn lại, đứng dậy rót hai chén rượu, đưa một chén cho hắn, tự mình uống một chén.
Tạ Triệu nâng chén rượu nhìn thẳng vào ta: "Công chúa, rượu hợp cẩn không phải uống như vậy..."
Thôi, chấp gì với kẻ say.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/niem-niem-du-khanh/chuong-7.html.]
Ta lại rót một chén, theo yêu cầu của Tạ Triệu cùng hắn uống rượu giao bôi, hắn mới hài lòng, ngoan ngoãn theo sự chỉ huy của ta cởi áo ngoài lên giường ngủ.
Quy trình đại hôn phức tạp, ta cũng cảm thấy mệt mỏi, tháo phượng quan rửa mặt xong, cởi bỏ hỉ phục đi đến bên giường. Tạ Triệu ngủ rất ngoan, chỉ chiếm nửa giường ngoài.
Ta thấy hắn nhắm mắt, hơi thở đều đều, liền nhẹ nhàng bò vào trong, nào ngờ bò được nửa đường, hắn lại giơ tay giữ chặt eo, lật người đè ta xuống dưới.
Ta giật mình, theo bản năng chống tay lên n.g.ự.c hắn: "Tạ Triệu ngươi làm gì?"
Tạ Triệu nắm lấy tay ta, trong đôi mắt đen sâu thẳm như có sóng ngầm cuộn trào, hắn cúi đầu từ từ tiến lại gần ta, hơi thở nóng rực phả vào mặt ta, đôi môi mỏng khẽ mở, gọi khẽ: "Niệm Niệm..."
Bầu không khí mập mờ bị phá vỡ ngay lập tức, ta lạnh mặt quay đầu đi: "Thái phó trên người ngươi toàn mùi rượu, bản cung không thích, thái phó vẫn nên ra giường sập bên cạnh mà ngủ đi."
Tạ Triệu nghe vậy khựng lại, từ từ buông ta ra, chống tay bên cạnh ta, bốn mắt nhìn nhau.
Im lặng giằng co một lúc lâu, hắn lật người xuống giường, quay lưng về phía ta mặc ngoại bào, giọng khàn khàn không nghe ra cảm xúc: "Không quấy rầy công chúa nghỉ ngơi, thần ra thư phòng ngủ."
Hoàng huynh vì đại hôn mà cho Tạ Triệu nghỉ ba ngày, ngày hôm sau Tạ Triệu đã vào triều, sau khi tan triều thì thẳng đến Đông Cung trêu chọc tiểu thái tử.
Tiêu Cảnh Thần sợ hãi vội chạy đến phủ công chúa tìm ta khóc lóc: "Cô cô, thái phó hôm nay thật đáng sợ hu hu hu..."
Lúc đó ta đang ở trong vườn cho cá ăn, nghe hắn ba hoa nửa ngày về sắc mặt của Tạ Triệu khó coi thế nào, yêu cầu của hắn biến thái ra sao, phê bình bài vở của hắn tệ hại thế nào.
Ta không chút gợn sóng đổ hết thức ăn cho cá xuống hồ, vỗ tay bình tĩnh nói: "Ai bảo hôm ngươi qua chuốc hắn say thế? Ta chê hắn trên người toàn mùi rượu, đuổi hắn ra thư phòng ngủ."
Tiêu Cảnh Thần nín khóc, ngẩng đầu trong lòng ta, trên hàng mi ướt đẫm còn treo hai giọt nước mắt. Hắn lẩm bẩm: "Thảo nào Trần Tử Hối nói, nam nhân không được thỏa mãn dục vọng thì không nên trêu chọc..."
Trần! Tử! Hối!
Ta tức giận nổi gân xanh, hận không thể trừ khử tên khốn này ngay lập tức.
Ta nắm c.h.ặ.t t.a.y nghiến răng nghiến lợi nói: "Ta không cấm Trần Tử Hối tìm ngươi nữa sao? Ta thấy hắn không muốn giữ cái mạng chó này nữa rồi!"
Tiêu Cảnh Thần hoảng sợ: "Cô cô đừng tức giận, là cô gọi hắn đến Đông Cung giải vây, không phải hắn chủ động tìm cô! Nếu không phải hắn kéo thái phó đi, cô cũng không ra khỏi cung được hu hu..."
"Bây giờ hắn ở đâu?"
"Hắn, hắn hình như đưa thái phó đến Tụy Phong Các rồi."
"Tốt lắm"