Niềm Tin Sụp Đổ - Phần 14
Cập nhật lúc: 2024-11-09 14:17:00
Lượt xem: 4,306
Cô gái bên cạnh cậu đột nhiên bước tới, nắm lấy tay tôi, nụ cười rạng rỡ trên khuôn mặt giống như một con búp bê sứ tinh xảo: “Chị dâu, chị không thích anh trai em cũng không sao, nhưng em thích chị. Sau này chúng ta cùng chơi với nhau nhé, được không?”
Tôi nhìn cô ấy và nhận ra, giữa cô ấy và Đường Lỗi có nét giống nhau.
Đường Lỗi giới thiệu: “Đây là em gái song sinh của tớ, Đường Lê.”
Đường Lê là một người hay nói, không đợi tôi phản bác, cô ấy đã kéo tay tôi đi: “Chị dâu, em thích chị lắm, đã gặp nhau là có duyên, sau này chúng ta là bạn thân của nhau rồi nhé.”
Mỗi ngày, cô ấy đều theo Đường Lỗi đến tìm tôi, thậm chí còn xin chuyển vào cùng phòng ký túc với tôi.
Cô ấy kể cho tôi nghe những câu chuyện kỳ lạ, kể về những chuyến du lịch của cô và anh trai, kể về chuyện vui trong nhà, còn dẫn tôi đi gặp ông bà của mình.
Có lẽ vì từ nhỏ không có bạn bè nên sau một thời gian ở bên Đường Lê, tôi bắt đầu thích cô ấy, những câu chuyện cô ấy kể, tôi đều nghe hết. Đặc biệt là khi biết cô ấy và Đường Lỗi đã đi hơn hai mươi quốc gia, tôi bắt đầu có ước mơ khám phá những nơi xa lạ.
Tôi như quay lại những ngày sống cùng ông ngoại, thật hạnh phúc.
Bốn năm đại học, nhờ có Đường Lê mà cuộc sống của tôi thêm nhiều màu sắc.
Vào kỳ nghỉ đông trước lễ tốt nghiệp, tôi trở về quê thăm ông ngoại, Đường Lê đi cùng tôi.
Đường Lỗi mặt dày cũng theo cùng.
Ngôi nhà cấp bốn năm xưa giờ đã bắt đầu dột nát, sân vườn cũng đầy cỏ dại, ngay cả con ch.ó vàng tôi nhờ nhà hàng xóm chăm sóc cũng dường như không nhận ra tôi, thấy tôi mà vẫn không sủa.
Tôi đứng trong sân, chỉ vào chiếc chuồng chó cũ kỹ, nói với Đường Lê: “Ngày đầu tiên đến nhà ông ngoại, tôi đã ở chỗ này đấy.”
Nghĩ lại, tôi không thấy khổ, ngược lại còn thấy thú vị.
Cảm thấy ngày ấy mình thật lanh lợi, dùng kế để ép ông ngoại không còn cách nào khác đành phải cho tôi vào nhà.
Nhớ lại, tôi mới thấy ông ngoại đã đau lòng biết bao.
Rõ ràng, tôi là con của kẻ thù.
Ông đã nhẫn nhịn tất cả đau khổ, âm thầm chịu đựng một mình.
Đường Lê ôm tôi, khóc rất đau lòng.
Đường Lỗi chẳng nói gì, quay người đi nhổ cỏ trong sân.
Sau khi dọn sạch cỏ, tôi mua rượu, mang theo chút bánh, đi tới mộ ông ngoại.
Tôi quỳ trước bia mộ của ông, đốt giấy, nói: “Ông ơi, con nhớ ông. Ông có nhớ con không?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/niem-tin-sup-do/phan-14.html.]
“Ông ơi, con sắp tốt nghiệp rồi. Nhiệm vụ học tập tốt mà ông giao, con đã hoàn thành rồi.”
Tôi quỳ trước mộ ông hơn một tiếng, nói những lời từ đáy lòng cả năm.
Đến khi chân tê cứng, tôi mới được Đường Lê đỡ dậy.
Khi trở về nhà, tôi phát hiện bên trong có công nhân đang sửa chữa.
“Chuyện này là sao?”
Một cặp vợ chồng trung niên đang chỉ đạo công nhân làm việc, nghe tiếng động liền quay lại, người đàn ông đỡ người phụ nữ bước ra, đứng trước mặt tôi.
“Bố mẹ, sao bố mẹ cũng đến đây?” Đường Lê chạy đến, khoác tay mẹ mình, dựa đầu vào vai bà.
Người phụ nữ xoa má cô ấy, rồi bước đến gần tôi, thân thiết nắm lấy tay tôi.
“Cháu là Mặc Mặc đúng không? Cô là mẹ của Lỗi Lỗi và Lê Lê. Cô nghe hai đứa nói muốn về quê cùng cháu nên đi theo để xem quê cháu thế nào. Không ngờ nhà này dột nát rồi, cô đã gọi công nhân nhà mình đến giúp sửa, không làm phiền cháu chứ?”
Tôi sững sờ, cúi đầu nhìn bàn tay ấm áp của người phụ nữ ấy đang nắm lấy tay tôi, cảm thấy một sự ấm áp không thể diễn tả.
“Cảm ơn cô ạ.” Tôi nói.
“Có gì đâu, hai đứa nhà cô nhắc đến cháu suốt ngày.”
Người đàn ông cũng gật đầu: “Nhà còn thì quê hương còn. Sửa lại căn nhà rồi cháu sẽ yên tâm hơn.”
Tôi lại cảm ơn, không biết nói gì hơn.
~Truyện được đăng bởi Lộn Xộn page~
Đang trong lúc bối rối, Đường Lê kéo tay tôi, nói: “Cảm ơn gì chứ. Bố mẹ tớ cũng là bố mẹ cậu. Sau này chúng ta là người một nhà.”
Nghe vậy, Đường Lỗi ngẩng đầu lên, giơ ngón tay cái về phía em gái.
Bố mẹ Đường cũng nhìn con trai với ánh mắt khích lệ.
Với sự giúp đỡ của bố mẹ Đường, ngôi nhà cũ đã được sửa chữa xong xuôi trong vòng hai ngày.
Nhìn căn nhà gọn gàng, ngăn nắp, tôi vui vẻ mỉm cười.
Ngày rời khỏi quê, tôi lại đến mộ ông ngoại, để nói lời tạm biệt.
Tôi không nỡ rời tay khỏi bia mộ, hứa rằng năm sau nếu có thời gian tôi sẽ quay về thăm ông. Quay người lại, tôi thấy Đường Lỗi ôm một bó hoa hồng đứng trước mặt mình.
Tôi sững người, có chút không biết phải làm sao.
Cậu ấy bất ngờ quỳ xuống trước mộ ông ngoại tôi.