NINH VI - 1
Cập nhật lúc: 2024-11-06 18:24:10
Lượt xem: 208
(Văn án)
Chỉ vì trong buổi hiến vũ, Thái tử Sở Hạc Dự nhìn tỷ tỷ lâu hơn một cái, mà tỷ tỷ đã bị ả thanh mai trúc mã của hắn ra lệnh đánh c.h.ế.t bằng loạn côn. Khi ta thu nhặt t.h.i t.h.ể của tỷ tỷ, trên người tỷ không còn một chỗ nào lành lặn. Rõ ràng khi còn sống, tỷ là người yêu cái đẹp nhất.
Sau này, ta tình cờ nhặt được Thái tử rơi xuống vực và mất trí nhớ, rồi ta mang thai đứa con của hắn.
Và rồi, ả thanh mai của hắn cũng tìm đến tận cửa.
Vở kịch mà chúng ta đã lên kế hoạch trong nhiều năm và chờ đợi từ lâu, cuối cùng cũng bắt đầu.
01
Khi lang trung chẩn đoán ta có thai, Sở Hạc Dự vui mừng khôn xiết.
Hắn ôm ta vào lòng, cúi đầu hôn bừa lên má ta, động tác nhẹ nhàng như đang nâng niu một báu vật hiếm có.
Gần đây ta nghén, hắn lo lắng đến mất ngủ mấy ngày liền, hốc mắt đỏ ngầu vì thiếu ngủ.
Ngay cả râu cũng không có thời gian cạo, khiến ta bị cọ đến đau nhói.
Ta khẽ tránh đi một chút, nâng khuôn mặt hắn lên và cười: “Sắp làm cha rồi, sao vẫn cứ trẻ con thế này.”
Sở Hạc Dự dựa vào lòng bàn tay ta, cọ cọ như mèo: “Vi Vi, tuyết sắp rơi rồi, ta sẽ vào núi săn chút thú rừng bồi bổ cho nàng và con.”
“Lông thú còn lại sẽ nhờ Hoa thẩm làm cho nàng vài bộ áo và chăn đệm mùa đông...”
🍊 Quéo còm các bác ghé nhà Xoăn 🤗 🍊 🤟
🍊 Nếu được, các bác đọc xong cho Xoăn xin vài dòng ”còm” review nhé ạ 🫶
🍊 Follow Fanpage FB "Xoăn dịch truyện" để nhận thông tin lên truyện nhà Xoăn nhé ạ ^^
Nghe vậy, lang trung vuốt râu cảm thán: “Ninh Vi, ngày trước ta còn không đồng ý cho hai đứa đến với nhau, dù sao người đàn ông nhà con xuất thân không rõ ràng, mất trí nhớ lại bị thương nặng như vậy, vừa nhìn là thấy...”
Không biết ông nghĩ đến điều gì, bỗng nhiên ngưng lại, rồi thản nhiên chuyển chủ đề: “A! Ninh Vi, giờ thấy A Dự đối tốt với con thế này, ta cũng yên tâm rồi.”
“Các con nhất định phải sống hạnh phúc bên nhau đấy!”
Ta vẫn cười: “Nhờ lời chúc tốt lành của bá.”
Sở Hạc Dự là người mà ta nhặt được bên bờ suối khi lên núi hái thuốc một năm trước.
Lúc ấy hắn trúng mấy mũi tên, rơi từ vách núi xuống, may mắn thoát c.h.ế.t nhưng lại đập đầu, mất hết ký ức.
Dưới sự chăm sóc tận tình của ta, hắn dần dần bình phục.
Trong quá trình sớm tối bên nhau, tình cảm giữa chúng ta cũng nảy nở.
Vì ta, Sở Hạc Dự sẵn lòng ở lại ngôi làng nhỏ dưới chân núi này, kiếm sống bằng nghề săn bắn.
Giờ ta đã mang thai, hắn lại càng thương yêu ta hết mực.
Khiến bao người phụ nữ trong làng đều ngưỡng mộ.
Ta nhìn bóng dáng bận rộn của Sở Hạc Dự, khóe môi nở nụ cười hạnh phúc.
Nhưng nụ cười ấy không chạm đến đáy mắt.
Bởi ta biết, cảnh tượng này sẽ chẳng thể kéo dài lâu.
Thanh mai trúc mã của Sở Hạc Dự, vẫn đang chờ hắn trở về kinh thành.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/ninh-vi/1.html.]
02
Khi ta nhặt được Sở Hạc Dự bên suối, hắn đầy m.á.u nhưng vẫn không che giấu được vẻ sang trọng của y phục.
Ta lục khắp người hắn, chỉ tìm thấy một miếng ngọc bài khắc chữ “Dự.”
Vì vậy, ta gọi hắn là “A Dự.”
Ban đầu, khi ta đem Sở Hạc Dự về, hắn trọng thương tỉnh lại, cả người ngơ ngẩn, không phản ứng với bất kỳ điều gì xung quanh.
Chỉ khi ta gọi “A Dự,” hắn mới quay đầu nhìn ta.
Ta gọi một tiếng, hắn đáp lại một tiếng.
Còn ngoan hơn cả chó.
Ta biết, đây chính là cách ả thanh mai thường gọi hắn.
Ta cố tình làm vậy.
Ngay từ đầu, ta đã biết thân phận thật sự của hắn.
Sở Hạc Dự là Thái tử của triều đình hiện tại, hắn có một thanh mai trúc mã là vị hôn thê—con gái Thừa tướng, Tô Uyển Ca.
Môn đăng hộ đối, tình cảm thắm thiết.
Hắn yêu nàng ta đến mức nào ư?
Ba năm trước, tỷ tỷ ta Ninh Tri Đường múa dâng rượu trước mặt hắn, mỹ lệ tuyệt luân, thu hút mọi ánh nhìn.
Sở Hạc Dự ngồi ở vị trí chính cũng liếc nhìn tỷ tỷ ta một cái.
Ánh nhìn đó đã mang đến tai họa khủng khiếp cho tỷ tỷ.
Tô Uyển Ca sinh lòng đố kỵ, hạ lệnh đánh tỷ tỷ ta đến c.h.ế.t bằng gậy giữa phố.
Tiếng kêu cứu thảm thiết của tỷ tỷ khiến những người nghe đều phải che mặt tránh xa.
Vậy mà kẻ gây ra chuyện lại đang cười.
Tô Uyển Ca ôm lấy cánh tay Sở Hạc Dự, nũng nịu: “Sau này không được nhìn cô gái nào khác nữa nhé, nếu không, nhìn một người, sẽ đánh c.h.ế.t một người!”
Thái độ nhí nhảnh, giọng nói hồn nhiên.
Nhưng lời lẽ thì độc địa.
Sở Hạc Dự lại nhìn nàng ta bằng ánh mắt cưng chiều, nói: “Được.”
Có lẽ hắn thực sự yêu Tô Uyển Ca, yêu đến cả sự độc ác của nàng ta.
Hai người họ cùng nhau lên xe ngựa, đi ngang qua t.h.i t.h.ể bất động của tỷ tỷ ta.
Khi bước qua vũng m.á.u của tỷ tỷ, nét mặt họ bình thản như không.
Hoặc cũng có thể, với địa vị cao quý, họ chỉ coi chúng sinh là loài kiến hôi, đánh c.h.ế.t thì đánh chết.
Chẳng đáng để bận tâm.