Nổi Danh Thiên Hạ - 114
Cập nhật lúc: 2024-09-07 11:02:19
Lượt xem: 33
Chương 114: Hỏi Người Qua Đường
Cuối thôn Ôn gia thôn.
Sau khi người một nhà Ôn Noãn ăn xong bữa sáng, lúc này sương mù đã tan đi.
Ôn Gia Thụy đeo sọt lên, sau đó cùng Ôn Noãn ra ngoài đi đón Ôn Nhu, thuận tiện cũng đi bán nguyên thạch.
Hai người quyết định vào trong huyện bán nguyên thạch trước, khi trở về thì lại đi đón Ôn Nhu cùng nhau về nhà.
Đi huyện thành khá xa, vì để tiết kiệm thời gian, hai người đến đầu thôn để ngồi xe bò.
Hiện tại đang là ngày mùa, xe bò cũng không có người ngồi, phía trên đang ngồi chỉ có hai người thím trong thôn, trong đó một người chính là thím Vĩnh Phúc, người còn lại là vợ của Nhị Lại Tử.
Thím Vĩnh Phúc thấy Ôn Gia Thụy cùng Ôn Noãn, nhiệt tình nói: "Tứ Lang, Noãn nhi, các ngươi cũng vào trong huyện à?"
Ôn Gia Thụy lôi kéo Ôn Noãn ngồi vào phía bên kia, sau đó thả sọt xuống, rồi lễ phép lên tiếng: "Hai vị tẩu tử."
Ôn Noãn cũng chào hỏi một tiếng.
Vợ Nhị Lại Tử không trả lời, nàng ta không muốn nói chuyện với quỷ nghèo trong thôn, nghèo đến mức phải mò ốc nước ngọt đem bán!
Hơn nữa mấy ngày hôm trước Nhị Lại Tử lại thua bạc rồi, còn thiếu sòng bạc vài lượng, vì vậy nàng ta đang thấy rất phiền chán! Đã nhiều ngày mượn bạc khắp nơi mà đều không mượn được, hôm nay nàng ta vào trong huyện là để bán ruộng trả nợ.
Còn thím Vĩnh Phúc lại rất nhiệt tình.
"Các ngươi vào trong huyện làm gì? Là bán đồ sao?" Thím Vĩnh Phúc nhìn miệng sọt, chỉ là đồ bên trong sọt dùng khăn che khuất nên không nhìn thấy gì, bà ta đang muốn duỗi tay lật tấm vải lên thì Ôn Gia Thụy lập tức cầm lấy sọt lại đeo lên lưng một lần nữa.
Động tác của thím Vĩnh Phúc ngừng lại, cong môi lên: "Có gì đặc biệt hơn người đâu, tẩu tử xem một chút cũng không được hay sao?"
Ôn Noãn không chịu nổi loại người có tính cách này, đồ của người khác vì sao nhất định phải cho ngươi xem? Không được là không được!
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-danh-thien-ha/114.html.]
"Hôm qua có một con rắn độc bò vào trong phòng, bị cha cháu bắt lại, muốn cầm đến hiệu thuốc trong huyện bán, nên lo lắng làm thím sợ. Nếu thím dám xem, thì cháu lấy ra cho thím xem nhé?"
Ôn Noãn giả vờ vươn bàn tay đến sọt.
Chân núi nhiều rắn, cái phòng ở bằng trúc lọt gió kia làm sao có thể chống đỡ được những con vật như này, thím Vĩnh Phúc tin là thật, nghe xong nghĩ lại mà sợ: "Không cần! Cháu mau cất kỹ nó đi? Đừng để nó chạy ra!"
Đúng là nghèo quá, đến rắn độc cũng dám bắt!
Ôn Noãn cười cười: "Tất nhiên là phải cất kỹ."
Sau đó thím Vĩnh Phúc không để ý đến hai người bọn họ nữa, thậm chí cùng vợ Nhị Lại Tử ngồi thật xa, chỉ sợ con rắn kia đột nhiên bò ra.
Ôn Noãn chỉ mong được vậy!
Ở ngã rẽ lên trấn, mấy người còn gặp một nam nhân cưỡi ngựa hỏi đường đến Ôn gia thôn đi như thế nào.
Ôn Noãn liếc mắt đánh giá người này một cái, hơi thở của người này trầm ổn, trên người mang theo sát khí, chắc là người xuất thân từ trên chiến trường.
Thím Vĩnh Phúc tò mò hỏi hắn tìm ai, người nọ không nói, nên thím Vĩnh Phúc lập tức nói: "Không biết, ở gần đây không có Ôn gia thôn."
Ôn Gia Thụy nhìn thấy người này vẻ ngoài bui bặm mệt mỏi, vừa thấy là biết đã đi một quãng đường rất dài, có khi là có việc gấp vì vậy đã nói cho hắn.
Người nọ nhận được câu trả lời thì ôm quyền nói lời cảm ơn, sau đó cho Ôn Noãn một lượng bạc để mua đường ăn, rồi giục ngựa rời đi.
Thím Vĩnh Phúc cùng vợ Nhị Lại Tử nhìn bạc trong tay Ôn Noãn, hối hận đến nỗi ruột cũng xanh!
Thím Vĩnh Phúc nhìn bạc trong tay Ôn Noãn, trong lòng ngứa ngáy khó chịu: "Noãn nhi, người nọ hỏi đường thím trước, bạc này chắc là phải chia một nửa cho thím chứ?"
Loại người này là thế nào đây!
Ôn Noãn nhìn bà ta một cái, vẻ mặt vô tội nói: "Người nọ đâu có hỏi đường cháu! Người ta thấy cháu đáng yêu nên cho cháu bạc mua đường ăn mà thôi! Chuyện này thì có liên quan gì đến chuyện hỏi đường đâu? Nếu không thì vì sao người đó không cho cha cháu một lượng bạc mua đường ăn? Thím Vĩnh Phúc cảm thấy là bởi vì chuyện hỏi đường nên mới cho bạc, thế sao vừa rồi thím không nói cho hắn?"
Thím Vĩnh Phúc: "..."