Nổi Danh Thiên Hạ - 116
Cập nhật lúc: 2024-09-07 11:03:12
Lượt xem: 19
Chưởng quầy thấy vậy lập tức nói: "500 lượng, không thể cao hơn!"
Ôn Noãn: "Hai ngàn lượng, không mặc cả!"
Đây là phỉ thuý mà nàng đã dùng mây tím tinh lọc qua, ngoài việc chất ngọc tốt thì còn có lợi đối với thân thể của người đeo.
Nếu giá thấp thì tất nhiên Ôn Noãn sẽ không bán.
Chưởng quầy nghe xong vẫy vẫy tay: "Hai ngàn lượng, ngươi có tìm toàn bộ cửa hàng châu báu ở huyện này thì cũng đều không có người mua! Cầm đi kinh thành cũng không ai dám mua! Ta trả 500 lượng đã là nhiều rồi! Các ngươi không tin thì đi hỏi một chút đi! Hỏi xong thì quay lại tìm ta bán!"
Những cửa hàng khác không lớn bằng Trân Bảo Các của bọn họ, hơn nữa những chưởng quầy đó đều là kẻ không biết nhìn hàng, tuyệt đối không dám lấy 500 lượng tới thu mua một cục đá.
Chưởng quầy chờ Ôn Noãn quay đầu lại.
Một ngàn lượng này chắc chắn sẽ về tay ông ta rồi!
Tiểu nhị thấy hai người rời đi, tròng mắt xoay chuyển: "Chưởng quầy, tôi đi ngoài, rất nhanh sẽ quay trở về."
Chưởng quầy xua xua tay: "Đi đi!"
Người lười thì cứt đái nhiều! Tiểu nhị mới thuê này thật sự không được!
Sau khi Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thụy rời đi, lại đến hai cửa hàng trang sức lớn khác ở trong thành, chỉ là chưởng quầy những nơi đó trả giá còn thấp hơn.
Còn có mấy gian cửa hàng châu báu còn nhỏ hơn, những cửa hàng này càng không thể trả giá cao hơn nữa, vì vậy Ôn Noãn không đi hỏi nữa.
Ôn Gia Thụy hỏi: "Noãn nhi, có muốn quay vê Trân Bảo Các hay không?"
"Không trở về, trong huyện không bán được, vậy thì đến nhà đấu giá trong phủ thành để bán đấu giá."
Phỉ thúy nguyên thạch này nàng dùng mây tím nuôi dưỡng nhiều ngày như vậy, nếu phá ra rồi làm thành các loại đồ trang sức cùng vòng tay, tuyệt đối có thể bán được gần vạn lượng, nếu mà thiết kế sư cùng mài giũa sư phó có năng lực, phỉ thúy này có thể làm ra rất nhiều trang sức tinh xảo, tổng giá trị có thể nhiều hơn một vạn lượng. Thủ công kém một chút cũng có thể bán được bảy tám ngàn lượng, nàng chỉ thu hai ngàn là đã quá rẻ.
"Cha, chúng ta đi mua một chút quà tặng rồi đến Tiền gia đón đại tỷ đi."
Nạp Lan Cẩn Niên đưa đồ vật đều quá quý báu nên không thích hợp, vì vậy Ôn Noãn không mang theo, ra cửa chỉ mang theo hai miếng thịt vịt hoang khô cùng thỏ hoang khô.
"Được."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-danh-thien-ha/116.html.]
Dù sao hiện tại cũng không thiếu bạc dùng, không bán thì không bán! Nếu không bán được, thì coi như đồ gia truyền mà giữ lại cũng được!
Ôn Noãn mua chút điểm tâm, lại mua một vài thứ hữu dụng, sau đó hai người lập tức đến Tiền gia thôn.
Tiền gia thôn cách huyện thành không xa, cửa thành không có xe bò đến Tiền gia thôn, vì vậy hai người tính toán đi đường bộ.
Đi ra khỏi cửa thành không xa, Ôn Noãn lập tức phát hiện có người đi theo bọn họ.
Vẻ mặt nàng lạnh lùng, không để lộ biểu cảm gì mà tiếp tục đi.
"Cha, đến Tiền gia thôn có đường nhỏ không? Đi đường nhỏ có thể nhanh hơn không?"
"Noãn nhi mệt mỏi sao? Xuyên qua cánh rừng này là sẽ đến, đi, để cha cõng con." Ôn Gia Thụy buông sọt, định dùng tay cầm sọt rồi cõng Ôn Noãn đi.
"Không phải, con muốn nhanh chóng gặp đại tỷ."
Ôn Gia Thụy nghe xong cười cười: "Nhanh!"
Hắn mang theo Ôn Noãn ra khỏi quan đạo rồi đi đường nhỏ.
Hai người đi vào cánh rừng không bao lâu, rất nhanh đã có mấy người có dáng vẻ lưu manh ngăn cản đường đi của bọn họ: "Cướp đây! Để lại tất cả đồ vật trên người các ngươi, ta sẽ tha cho các ngươi một con đường sống."
Mấy người đều dùng một cái khăn vải che mặt, thấy không rõ vẻ ngoài, nhưng cả người phát ra hơi thở dáng vẻ lưu manh.
Ôn Gia Thụy bảo vệ Ôn Noãn ở sau lưng, buông sọt rồi thấp giọng nói với Ôn Noãn: "Noãn nhi, để cha ngăn cản bọn họ, con chạy về quan đạo, sau đó chạy tới cửa thành chờ cha."
"Vâng." Ôn Noãn chạy, nhưng mà không phải về phía sau, mà là về phía trước!
Ôn Gia Thụy hoảng sợ, nhanh chóng đuổi theo, nha đầu này có phải bị dọa đến quên phương hướng rồi hay không.
"Tiểu nha đầu có dũng khí đáng khen đấy, bắt lấy nàng ta!" Người đi đầu ra lệnh một tiếng.
Mấy người trong đó nhanh chóng tiến lên.
Tốc độ Ôn Noãn rất nhanh, bóng dáng màu xám xanh chợt lóe mà qua...
Sau đó một đám đều ngã xuống đất không dậy nổi.
Người thì ôm bụng, người thì che hạ thể, người thì sờ ngực, còn có người phải lau m.á.u mũi.