Nổi Danh Thiên Hạ - 156
Cập nhật lúc: 2024-09-08 19:42:48
Lượt xem: 12
Người trong xe bị đảo qua đảo lại, kinh hồn chưa kịp định hình.
Xa phu lái xe ngựa kinh hồn tám đảng cả người đổ mồ hôi lạnh, sắc mặt hắn tái nhợt, tay chân hơi run run, hiển nhiên bị dọa sợ không nhẹ.
"Không sao." Ôn Noãn an ủi.
Xa phu lái xe ngựa, hồi phục tinh thần lại, vội vàng cảm ơn: "Cảm, cảm ơn cô nương đã ra tay cứu giúp."
Chưa c.h.ế.t được, hắn cho rằng bản thân c.h.ế.t chắc rồi!
Ôn Noãn lắc lắc đầu: "Chuyện nhỏ không tốn sức mấy, nhưng mà con ngựa này hẳn đã ăn phải thứ khiến thần kinh nó điên lên, các người nên nhanh chóng xuống xe đi, tháo rời ngựa và xe ra, miễn cho chút nữa nó lại điên rồi, rồi phi đi."
Ôn Noãn vừa nói ra, trong xe ngựa lập tức truyền đến tiếng gào đầy sốt ruột: "Mẹ mẹ! Mẹ làm sao vậy? Tiểu Tình, mau lấy thuốc của mẹ ra. Nhanh!"
Lại một tiếng nói sốt ruột vang lên: "Thuốc đâu? Sao không tìm thấy thuốc?"
"Lương bá, mau, mau đưa mẹ đến y quán, bệnh tim của mẹ ta tái phát rồi!"
Xa phu lái xe ngựa nghe xong, cũng bất chấp mọi thứ, đang định leo lên xe ngựa, nhanh chóng chạy đi y quán.
Ôn Noãn ngăn cản hắn: "Chưa biết trong cơ thể con ngựa này còn độc dư hay không, tạm thời không thể dùng nó để đánh xe."
"Cô nương, cô đừng ngăn cản, phu nhân nhà tôi có bệnh tim, không thấy thuốc đâu, có thể mất mạng bất cứ lúc nào."
Ôn Noãn trực tiếp ra tay leo lên xe ngựa: "Tôi cứu phu nhân nhà ông! Nếu ông dám lái xe ngựa, thì toàn bộ người trên xe đều sẽ mất mạng."
Xong rồi nhanh chóng chui vào xe ngựa.
Xa phu lái xe ngựa do dự, cô nương này nhìn sơ qua không lớn, là đại phu sao?
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-danh-thien-ha/156.html.]
Nhưng mà lúc nãy Ôn Noãn đã thể hiện quá tuyệt vời, chưa nói tới chuyện dưới tốc độ như thế mà cô nương này có thể vững vàng nhảy từ xe bò lên trên ngựa!
Ông còn thấy nàng lấy kim châm ra cắm vào đầu con ngựa, không bao lâu sau con ngựa lập tức dừng lại.
Cho nên xa phu do dự.
Ôn Noãn chui vào trong xe ngựa chỉ thấy một vị phu nhân nhắm hai mắt nằm trong lòng n.g.ự.c của một cô nương trẻ tuổi, nàng khóc lóc hô: "Mẹ, mẹ."
Một nữ tử khác thì lại hoảng loạn tìm kiếm trong tay nải, quần áo trong bao quần áo tất cả đều bị lôi ra hết: "Tâm đan cứu phu nhân đâu? Sao lại không thấy! Rõ ràng nô tì để ở đây."
"Đặt bà ấy nằm thẳng lên trên ghế trước đã, các người đi ra ngoài đi."
"Nhưng mà, mẹ tôi có bệnh tim, bà ấy" Hiển nhiên nữ tử đang hoang mang lo sợ.
"Bà ấy sẽ không sao, đi ra ngoài!" Động tác của Ôn Noãn thuần thục căng mí mắt của phu nhân ra nhìn xem thử, một tay khác lại đặt trên mạch đập của bà, sau đó con ngươi thanh linh kia nhìn gương mặt đang sốt ruột của nữ tử kia rồi trấn định nói: "Tin tôi! Chắc chắn có thể cứu được mẹ cô. Đi ra ngoài! Ngay, nếu không thần tiên cũng không cứu nổi!"
Lương Tử Vận: "..."
-
Lương Tử Vận và nha hoàn của nàng đứng bên ngoài xe ngựa, thần sắc phức tạp nhìn xe ngựa, đôi tay của cô nương kia đặt trước n.g.ự.c mẹ mình, ấn xuống không ngừng.
Nàng cảm thấy lúc nãy bản thân quá si ngốc, mới có thể nghe theo lời của nàng ấy mà đi xuống xe ngựa.
Nha hoàn Tiểu Tình bên cạnh Lương Tử Vận không nhịn được nói: "Tiểu thư, nàng có thể cứu được phu nhân thật sao?"
"Ta không biết." Trong lòng Lương Tử Vận lo sợ bất an. Nhưng mà đường núi khó đi, chỗ này cách y quán xa như thế, nàng sợ chạy tới nơi thì đã muộn.
Mành xe ngựa bị Ôn Noãn vén lên, để tiện cho không khí lưu thông, cho nên các nàng có thể nhìn thấy tình hình bên trong.
Người trên đường cũng dừng lại để xem náo nhiệt, thấy bộ dạng cứu người này của Ôn Noãn thì bàn tán sôi nổi.