Nổi Danh Thiên Hạ - 162
Cập nhật lúc: 2024-09-09 15:57:17
Lượt xem: 31
Lâm Hoằng Hạo gật đầu, ba người hành lễ bái sư, ông ấy cho ba huynh đệ mười mấy cuốn sách, giao một đống bài tập, yêu cầu đến ngày tết Nguyên Tiêu năm sau đi báo danh, bọn bọn họ phải ghi nhớ nội dung của những cuốn sách này, cũng hoàn thành tất cả bài tập ông ấy giao cho.
Ba huynh đệ đồng ý, sau đó bọn họ vô cùng vui vẻ mang theo số sách này rời khỏi thư viện Lộc Sơn.
Lúc này những học sinh khác cũng đã thi xong, trong thư viện có rất nhiều học sinh rời đi.
Ôn Lượng vừa đi ra ngoài, Ôn Gia Phú lập tức đi về hướng hắn ta: "Lượng nhi, thi thế nào?"
Ôn Lượng cười: "Không tệ. Chắc chắn có thể thi đậu." Vừa lúc có một câu hỏi lớn giống với trong sách ôn tập mà hắn ta đã xem vào hôm trước, cũng đã hỏi qua Quách phu tử rồi.
Ôn Gia Phú nghe được lời này thì lập tức yên tâm, vẻ mặt kích động nói: "Được, Được."
Xa phu nhà họ Tống ở bên cạnh nghe vậy, thái độ càng cung kính hơn, nói: "Đại lão gia, đại công tử, hồi phủ rồi nói sau, phu nhân đang chờ tin tức tốt của đại công tử!"
Hai người cười lên xe ngựa, Ôn Gia Phú chuẩn bị bò lên xe ngựa, đột nhiên ông ta giống như thoáng nhìn thấy một bóng dáng quen thuộc, ông ta quay đầu nhìn lại, phát hiện bốn người mặc bộ đồ gấm mới tinh đang chuẩn bị đi lên một chiếc xe ngựa.
Ôn Lương đã lên xe ngựa, nhìn thấy cha mình đang nhìn gì đó không biết, ló đầu ra hỏi: "Cha, cha nhìn ai vậy?"
"Hình như cha nhìn thấy tứ thúc và mấy huynh đệ Thuần nhi."
Ôn Lương nghe được lời này, cười nhạo một tiếng: "Cha nhìn lầm rồi! Người ở nơi này đều là không phú cũng quý, bọn họ có tư cách gì mà tới nơi này."
Ôn Gia Phú: "Cũng đúng, sao tứ thúc của con và mấy người Thuần nhi có thể đến nơi này được chứ, còn chưa đọc sách được mấy ngày cũng dám thi vào thư viện Lộc Sơn sao?"
Chắc chắn là ông ta hoa mắt.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-danh-thien-ha/162.html.]
Ôn Lượng rũ mắt xuống, che giấu sự khinh thường trong đáy mắt: Ngay cả tư cách đến đây cũng không có! Không tìm thấy người viết thư đề cử thì sao có thể tới đây!
Xe ngựa nghênh ngang rời đi.
Buổi chiều, Đại Hôi nghe lời tới đón Ôn Noãn lên núi trị tay cho Nạp Lan Cẩn Niên.
Viên quản gia cung kính mời Ôn Noãn đi vào, thái độ cung kính kia không khác gì với Nạp Lan Cẩn Niên.
Ôn Noãn lần này thi châm có dùng mây tía.
Từ sau khi nàng phát hiện dùng mây tía trợ giúp hắn là mây tía trở nên dày đặc hơn một chút, hiệu quả trị liệu cũng mạnh hơn, mà hôm qua sau khi nàng dùng mây tía cứu trị vị phu nhân kia một mạng, tối hôm qua trở về phát hiện màu sắc mây tía lại đậm hơn một chút.
Nàng đã xác định việc dùng mây tía cứu người, mây tía sẽ càng trở nên đậm đặc hơn.
Nạp Lan Cẩn Niên là người bệnh mà nàng trị liệu suốt thời gian qua, nàng muốn nhìn xem hiệu quả của mây tía có thể nâng cao đến mức nào mỗi khi nàng cứu một người.
"Lần này cảm thấy như thế nào? Chắc là tốt hơn nhiều rồi đúng không?" Ôn Noãn hỏi.
"Tay đau nhức tê dại, dường như có hàng ngàn con kiến đang gặm." Tuy nói như vậy, nhưng trên mặt hắn lại không có biểu cảm gì khác thường.
Hắn cử động tay phải, ngón tay đã có thể nắm chặt thành nắm đấm, cả cánh tay có thể hơi nâng lên, nhưng lại đột nhiên rơi xuống, căn bản không phát huy được chút sức lực nào.
"Nhanh hơn dự đoán một chút!" Ôn Noãn thấy vậy không khỏi vui vẻ, nàng vươn tay nắm lấy tay phải hắn, xoa bóp tay phải cho hắn: "Nếu huynh rảnh rỗi thì có thể dùng tay trái xoa bóp tay phải, hiện tại hãy cử động hết sức có thể, tôi nghĩ sau mười ngày nửa tháng, tay của huynh sẽ bình thường trở lại."
"Nhanh như vậy sao?" Nạp Lan Cẩn Niên nhìn đôi tay nhỏ xoa bóp khắp cánh tay của mình, hắn không có cảm giác, nhưng dường như lại có cảm giác gì đó.
"Nhanh sao? Tôi còn cho rằng huynh hy vọng có thể khỏi lại ngay lập tức! Tiếp theo mỗi ngày chỉ cần châm cứu kết hợp với mát xa, bản thân huynh không có việc gì liền rèn luyện nhiều một chút, nói không chừng sẽ còn nhanh hơn. Khoảng bảy ngày là có thể khỏi hẳn."