Nổi Danh Thiên Hạ - 192
Cập nhật lúc: 2024-09-10 20:22:12
Lượt xem: 15
Vương thị là được ông Ôn van xin hết lời còn nhỏ giọng mềm mại mời đến.
Nửa đường ông ấy còn kéo theo lão thôn trưởng cùng đến.
Lão thôn trưởng là đường huynh của ông Ôn.
Vương thị cũng không thể làm mất mặt của ông Ôn ở trước mặt lão thôn trưởng được, nên mới đến đây một mình.
Còn mấy người Ôn Noãn thì không đến đây.
Vương thị liếc mắt xem thường Chu thị: "Không phải là 150 lượng sao!"
Bức tranh của Noãn nhi bán đấu giá được 3. 200 lượng.
Bức tranh của Ngọc nhi thì sao?
A- còn không bằng tiền hoa hồng của Noãn nhi cho người ta, thật kém xa!
Nghĩ đến đây lưng của bà ấy càng thẳng, nhìn Chu thị ra vẻ ở trong này chỉ cười như không cười.
Xem như bà ấy đang xem con khỉ làm trò là được!
Vương thị nhận ra cảm giác này cũng không tệ.
Đương nhiên Vương thị sẽ không nói chuyện Noãn nhi ra, chỉ vì tranh giành lòng hư vinh nhất thời.
Một là bởi vì phòng ở hiện tại của bọn họ không chắc chắn, lo lắng bị trộm nhớ thương, thứ hai là bà mê tín.
Cổ ngữ có câu tuệ cực tất thương, đa trí gần yêu, thiên đố anh tài!
Trong huyện từng có một thần đồng năm tuổi là có thể làm thơ nhưng sau một lần sốt cao liền mất, mọi người đều nói là thiên đố anh tài, cho nên đứa bé kia bị ông trời mang đi sớm.
Bà không muốn Noãn nhi bị bất cứ tổn thương gì.
Chu thị bị nghẹn một chút.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-danh-thien-ha/192.html.]
Còn không phải là 150 lượng? Nói nhẹ nhàng cứ như một văn nửa văn vậy!
Chu thị thấy bộ dáng khinh thường như xem ngu ngốc của Vương thị, thầm mắng bà ấy một tiếng là giỏi giả bộ.
Nhưng mà điều này cũng chứng minh trong lòng Vương thị đố kỵ, cho nên Chu thị càng thêm đắc ý.
Bà ta không biết Vương thị là thật sự xem bà ta như vai hề.
"Xem ra đại tỷ đã phát tài lớn nên 150 lượng cũng không bỏ ở trong mắt."
"A, giả vờ giỏi ghê! Còn không phải là có một khối ngọc thạch sao? Cho rằng người khác không biết chắc? Tẩu tử, tẩu còn có một cái quặng ngọc nữa đó!" Lần này Ôn Bảo Trân trở về, mang lễ cũng dày hơn vài phần, không có nguyên nhân gì khác, Ôn Gia Phú nói chuyện ngọc quặng cho nhà bọn họ, hợp tác với nhà bọn họ để mua.
Lần này nhà mẹ đẻ giúp ích, làm cho địa vị của bà ta ở Tống gia nước lên thì thuyền lên, người Tống gia đối với bà ta có ai mà không cung cung kính kính?
Bởi vậy bà ta không ngại giúp Chu thị châm chọc Vương thị:
"Có nhà có một đồ quỷ c.h.ế.t sớm, tai tinh, ba ngày hai bữa liền tìm đại phu, không nghe khuyên bảo lại còn chiều chuộng như châu báu bảo bối, liền tính trong nhà có một khối ngọc thạch thì cũng chẳng đủ tiền để tiêu! Nói không chừng ngày đó cũng tiêu hết! Lại không phải có một tòa núi ngọc!"
Âm dương quái khí nói xong lời này, bà ta lại thân thiết ôm lấy cánh tay Chu thị: "Tẩu tử, lần này may mà được Gia Phú tiến cử, chúng ta hợp tác mua một cái quặng ngọc, về sau mỗi ngày chờ thu bạc đi!"
"Đều là huyện thừa đại nhân để mắt, phải cảm ơn huyện thừa đại nhân và phu nhân mới đúng. Nhưng mà cũng phải cảm ơn người nhặt được nguyên thạch nhưng lại không có bạc mua quặng ngọc kia. Nếu không thì sao chúng ta có thể mua được một cái quặng ngọc có giá trị cao hơn cả núi vàng núi bạc, mấy đời cũng ăn không hết chứ?"
Ôn Bảo Trân đắc ý nhìn Vương thị, lớn tiếng nói: "Đúng vậy!"
Vương thị mặt đen, phi một tiếng: "Năm đó của hồi môn của tôi đúng thật là cho chó ăn rồi mà!"
Tối hôm qua nói đến chuyện số đất hoang còn thừa bị người khác mua, tứ lang hỏi Noãn nhi vì sao lại muốn mua núi đá phía sau, Noãn nhi nói con bé hoài nghi đó là quặng ngọc, đáng tiếc giá quặng ngọc là ba vạn lượng nên không đủ bạc mua.
Hiện tại hiển nhiên là quặng ngọc đã bị đại phòng mua được, cố ý nói ra để chọc bà ấy tức giận đậy mà!
Nhưng nhà bà ấy không có bạc mua là sự thật, để bọn họ chiếm lợi.
Chu thị thấy Vương thị đen mặt, bà ta cười: Cho tiện nhân bà tức chết!
Cho rằng bán một công thức món ăn, nhặt một tảng đá ngọc thì ghê gớm, si tâm vọng tưởng muốn mua cả quặng ngọc!
Có nhiều bạc như vậy sao?