Nổi Danh Thiên Hạ - 200
Cập nhật lúc: 2024-09-10 20:24:42
Lượt xem: 13
Ôn Noãn vừa lúc cùng Đại Hôi và Tiểu Hắc đi đưa chút nước trà và bánh cho những người làm công ngoài ruộng.
Nàng từ xa đã nghe thấy mọi người la hét, nàng nhăn mày: Muốn ghép tội thì sợ gì không có lí do!
Nàng biết người cổ đại mê tín, nàng vô cùng tin tưởng việc này nếu như làm không tốt, mùa đông năm nay nếu như tuyết rơi nhiều, hoặc là năm sau mưa nhiều, những người cổ đại vô tri này đều sẽ đổ tội cho nhà bọn họ!
Chẳng lẽ thật sự không trồng sao?
Đương nhiên không, trong từ điển cuộc sống của nàng không có từ thỏa hiệp mà chỉ có dũng cảm đối mặt với khó khăn!
Nàng tin rằng mọi vấn đề đều có biện pháp giải quyết.
Ôn Noãn không tiến lên, nàng đang nghĩ cách.
Tiểu Hắc thấy Ôn Noãn đứng yên trên đồng ruộng, nó cho rằng mục đích đã đến nên từ trên trời bay xuống.
Thấy Tiểu Hắc, Ôn Noãn đột nhiên nghĩ tới một cách.
Nếu như bọn họ mê tín, vậy thì nàng liền gậy ông đập lưng ông!
Ôn Noãn vẫy tay với Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc lập tức đáp xuống lòng bàn tay của nàng.
Ôn Noãn nhỏ giọng nói vài câu với Tiểu Hắc.
Tiểu Hắc nghe xong hơi nghiêng đầu, suy nghĩ một chút, giống như hiểu được ý tứ của nàng mới gật gật đầu, đưa nồi đồng ngậm trong miệng cho Ôn Noãn.
Sau khi Ôn Noãn nhận lấy, nó bay vút lên trời, lượn vòng trên bầu trời một lúc rồi bay về phía núi lớn.
Ôn Noãn lúc này mới nhấc chân đi đến chỗ Ôn Gia Thuỵ.
Đại Hôi treo hộp đồ ăn trên cổ chậm rãi đi theo sau Ôn Noãn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-danh-thien-ha/200.html.]
Đôi mắt sói loé sáng khi nghe Ôn Noãn nói, nó giống như đang suy tư gì đó.
Mọi người còn đang kêu la làm Ôn Gia Thuỵ không cần tiếp tục trồng, mấy người làm công cũng thúc giục Ôn Gia Thuỵ kết toán tiền công, bọn họ không dám trồng tiếp.
Nếu như không biết thì thôi, nếu đã biết thì sao lại còn dám tiếp tục!
Bọn họ thậm chí nghĩ sau khi về đến nhà lấy chút vàng mã đi bái lạy thổ địa công công, cầu thổ địa công công đừng trách, ngàn vạn đừng trách.
Trong lòng Ôn Gia Thuỵ cũng đang nghĩ biện pháp, nếu như chính mình muốn trồng không phải không được, nhưng người trong thôn nhất định sẽ thật sự thả gà ra ăn hết tiểu mạch trong đất!
Ông tin loại lúa mạch này có thể sống sót qua mùa đông.
Ôn Gia Thuỵ nói: "Tôi đã thấy qua ghi chép về việc trồng lúa này ở trong sách, nó thật sự có thể trồng qua mùa đông. Truyền thuyết kia chỉ là trùng hợp, người nọ vừa lúc gặp phải thiên tai thôi. Nhưng tôi nhất định phải làm! Nếu như ông trời thật sự trách tội, một mình tôi sẽ gánh chịu tất cả!"
Ông Ôn bị chọc tức chết: "Câm miệng! Ngươi gánh vác cái rắm!"
Chu thị cười nhạo một tiếng: "Lão tứ, một mình cậu gánh chịu sao? Cậu lấy cái gì để gánh chịu? Cậu có núi vàng núi bạc hay vẫn là có quặng? Ta còn tưởng rằng cậu tốt xấu cũng là người đọc sách thánh hiền, hẳn là biết hiếu đạo như thế nào! Đại nghĩa như thế nào! Cậu làm vậy thì đặt cha mẹ ở chỗ nào? Đặt toàn bộ hương thân ở chỗ nào? Toàn bộ bá tánh trong huyện ở chỗ nào? Câuj đây là đẩy tất cả chúng ta tiến vào địa ngục vạn kiếp bất phục!"
"Đúng vậy, nếu như ông trời trách tội thì toàn bộ người trong huyện đều sẽ gặp phải xui rủi, huynh đền nổi sao?"
"Huynh đền nổi ư? Huynh lấy cái gì để đền?"
"Huynh lấy cái gì tới đền, huynh nói đi!"
Thôn dân từng bước từng bước ép hỏi ông.
Bị mọi người bức bách, sắc mặt của Ôn Gia Thuỵ lạnh lùng nói: "Đất này đã trồng, nên đắc tội cũng đã đắc tội, nếu thật sự có thiên tai, tôi sẽ lấy cái c.h.ế.t tạ tội! Tôi lấy mạng của mình tới đền! Truyền thuyết kia không phải nói là sau khi huyện lệnh ban c.h.ế.t cho người kia thì thiên tai liền biến mất sao? Nếu như thật sự có thiên tai, tôi sẽ lập tức lấy c.h.ế.t chuộc tội, sẽ không tai hoạ cho mọi người, được chưa!"
Đúng lúc này, Ôn Noãn đi tới, nàng cất cao giọng nói: "Không sai, lúa mì vụ đông là do cháu nói muốn trồng, nếu như thật sự bởi vì trồng lúa mạch mà thiên tai liên tục thì cháu cũng lấy cái c.h.ế.t tạ tội! Dùng mạng của mình tới đền!"
Ôn Gia Thuỵ thấy Noãn nhi đi tới, sắc mặt thay đổi, một mình ông lấy c.h.ế.t tạ tội là đủ rồi! Noãn nhi lấy c.h.ế.t tạ cái gì tội chứ!
Ôn Gia Thuỵ có thể đánh cược mạng sống của mình, nhưng tính mạng của con gái thì tuyệt đối không thể được!
Những người trong thôn đều bị sốc trước lời nói lấy c.h.ế.t tạ tội của hai người, nhất thời không ai nói cái gì.