Nổi Danh Thiên Hạ - 212
Cập nhật lúc: 2024-09-11 18:27:04
Lượt xem: 19
Tất cả mọi người đều nhìn nàng!
Sẽ hại c.h.ế.t người đó có biết không?
Đánh mệnh quan triều đình là phạm pháp đó!
Phải ngồi đại lao đấy?!
Ôn Noãn bình tĩnh nói: "Cháu bị hành động của mọi người làm dọa ngây ngẩn luôn nên không kịp phản ứng."
Mọi người: "..."
Âu Dương Hoài An ở ngoài sân mắt đau đến không mở được: "..."
Ôn Gia Tường dù sao cũng là trưởng bối: "Nếu không chúng ta đi xin lỗi huyện lệnh đại nhân được không?! Hắn sẽ tha thứ cho chúng ta vì đã phạm thượng không?"
Ôn Noãn: "Không sao, huynh ấy sẽ không để ý."
Âu Dương Hoài An ở ngoài cửa sân: "..."
Ai nói hắn ta không để ý!
Đây là muội muội mà hắn quen biết sao?
Lúc này không thể nào ở lại được nữa!
Hắn che mắt của mình, xoay người nhanh nhẹn lên ngựa rời đi.
Thập Thất thấy hắn bị thương như này thì chắc sẽ không so đo nữa đúng không?!
Nạp Lan Cẩn Niên còn đang ở trong xe ngựa quay về kinh thì hắt xì một cái.
-
Phủ thành.
Lương Tử Vận trở về phủ đệ của tri phủ nằm phía sau nha môn của phủ thành, thì cũng đã đến lúc cơm tối.
Đầu bếp nữ trong phủ đã chuẩn bị xong cơm tối.
Thường thị vẫn nhờ người xào thêm phần rau mà Ôn Noãn đã tặng cho.
Phần rau kia xanh tươi như ngọc bích, còn dưa chuột cũng giống ngọc bích, xanh giòn tươi mọng, vừa nhìn thấy đã khiến người ta muốn ăn.
Lương Hoán Chương lúc này cũng trở về.
Thường thị mỉm cười chào đón ông ấy, còn dịu dàng nói: "Tướng công đi nha môn sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-danh-thien-ha/212.html.]
"Ừm, nương tử hôm nay có chỗ nào không khỏe không?" Ông ấy nói chuyện có chút giọng mũi, mấy ngày nay ông ấy ở trong Ninh Hoài phủ xem nhật ký do tri phủ cũ để lại, xem đến nửa đêm, vì vậy mới bị cảm lạnh.
"Không có, hôm nay thiếp nằm ở trên giường cả ngày, cảm thấy cơ thể đã tốt hơn nhiều. Bệnh cảm lạnh của tướng công vẫn chưa khỏe, nếu không để thiếp cho đại phu bốc thuốc nhé?"
"Không cần đâu, ta cũng chỉ cảm lạnh, phải kiêng cữ bảy ngày mới có thể tốt hơn."
Thường thị nghe xong cũng không nói gì, đây là sự thật.
Bà ấy nhìn y bào trên người ông ấy dính một chút bùn đất, nhịn không được mà trêu ghẹo nói: "Tướng công hôm nay đi chơi bùn sao?"
Lương Hoán Chương cúi đầu nhìn thoáng qua y phục, bật cười: "Ta đi dạo ở thôn trang huyện Ninh Viễn một chút, vừa lúc thấy có người trồng lúa mì mùa đông, nên đi xuống để tìm hiểu một chút, thuận tiện cũng giúp đỡ trồng một ít."
"Mùa này có thể trồng lúa mì? Chẳng phải tướng công nói đó chỉ là truyền thuyết thôi sao? Vì sao huyện Ninh Viễn có thể trồng lúa mì mùa đông được? Người dân nơi đó đều trồng sao?" Thường thị đi đến tủ quần áo cầm lấy một trang phục bình thường để ông ấy thay.
"Đúng là có một truyền thuyết như vậy, nhưng đó là lời không có căn cứ! Hôm nay..." Lương Hoán Chương cởi ngoại bào dính bùn mặc vào thường phục, đem chuyện hôm nay đã thấy nói ra.
Ông ấy còn đang lo làm sao để dân chúng ở huyện Ninh Viễn chịu trồng lúa mì mùa đông, không ngờ hôm nay đã có người giúp ông ấy.
Thường thị nghe xong cũng bất ngờ: "Thật sự có chim Hỉ Thước đến làm ruộng? Đó là thật sao?"
"Đây có lẽ là cách của người nhà kia nghĩ ra."
Thường thị cũng hiểu được, trên đời này làm gì có nhiều Bồ Tát hiển linh như vậy.
Hai người vừa nói vừa đi ra ngoài ăn cơm.
Lương Tử Vận đã ngồi ở bàn chờ.
Lương Hoán Chương thấy trên bàn cơm có hai món rau dưa khác biệt, ông ấy thấy lạ nói: "Hôm nay sao chuẩn bị nhiều rau xanh vậy? Thời tiết này còn có dưa chuột? Nhìn thật tươi."
Thường thị cũng chưa kịp nói gì đã bị Lương Tử Vận giành nói: "Hôm nay con và mẹ đã đến nhà của Ôn muội muội, cải thìa cùng dưa chuột này đều do Ôn muội muội đưa!"
Lương Hoán Chương nghe xong lời này, động tác gắp rau cũng dừng một chút.
Dưới bàn, Thường thị nhấc chân đá vào chân của Lương Tử Vận: Chuyện không nên nói cũng nói! Vừa rồi bà ấy đã nói mình nằm trên giường cả ngày, nên cảm thấy thoải mái hơn!
Lương Tử Vận lúc này mới nhận ra mình đã nói sai: "Là con đi đến chỗ Ôn muội muội, mẹ không có đi!"
Thường thị: (*/\*)
Đây có khác gì giấu đầu lòi đuôi không?
Lương Hoán Chương giận xanh mặt: "Còn không nói thật?"
Ông ấy đã dặn dò không ngừng, nói chờ ông ấy nghỉ ngơi, thân thể của bà ấy khỏe lên rồi ông ấy sẽ đưa bà ấy đi cảm ơn ân nhân.
Lần trước để cho hai mẹ con đi Đại Phật tự lễ phật cũng đã xảy ra chuyện, bà ấy cũng đừng dọa ông ấy như vậy chứ.