Nổi Danh Thiên Hạ - 215
Cập nhật lúc: 2024-09-11 18:27:58
Lượt xem: 43
Sáng sớm ngày thứ hai, sau khi đã ăn xong cơm sáng, Ôn Gia Thụy đóng xe bò xong, Ôn Noãn cùng Ôn Gia Thụy lập tức đi đón cô em chồng.
Nhà của tiểu cô ở một nơi khác khá xa ở trấn trên, Ôn Noãn cảm thấy mình ngồi đau cả m.ô.n.g thì mới đến.
Hai người vừa đến, vừa lúc thấy bóng dáng gầy yếu của tiểu cô ở cách đó không xa, đang gánh một gánh nước đi vào trong nhà.
Thùng gỗ kia dày nặng, khiến thân thể của nàng ấy đều cong đi.
"Tiểu cô!" Ôn Noãn gọi một tiếng.
Ôn Gia Thụy nhanh chóng dừng xe bò lại, định đi giúp muội muội.
Lúc này, Hà Hoán Hồng ngâm nga bài hát, vừa lúc từ trong nhà đi ra, hắn ta đang định đến Dương Gia Thôn gặp Cần Nhi, nàng ta đang mang thai hài tử của mình, không thể gánh nước, hắn ta đến để giúp nàng ta gánh nước.
Hà Hoán Hồng vừa đi ra thì thấy Ôn Gia Thụy ở cách đó không xa, đang lắp bắp kinh ngạc sợ hãi.
Sau đó đôi mắt hắn ta dừng ở những thứ trên xe bò, tròng mắt xoay chuyển, tiếp theo nghe thấy Ôn Noãn gọi một tiếng tiểu cô, hắn ta giật mình một cái nhanh chóng chạy tới nhận lấy gánh nặng trên vai Ôn Gia Mỹ, vẻ mặt trách cứ nói: "Không phải nói chờ ta làm việc trở về thì sẽ đi gánh nước sao?"
Ôn Gia Mỹ ngây ngốc nhìn hắn ta, bỗng nhiên không có phản ứng lại.
Ôn Noãn đã nhảy xuống xe bò chạy tới: "Tiểu cô."
Sau đó nàng lại liếc mắt đánh giá Hà Hoán Hồng một cái, ánh mắt có chút tìm tòi nghiên cứu: "Tiểu dượng."
Không thể không nói, người tiểu dượng này đúng thật trông có vẻ không tồi, khi cười rộ lên trông rất tuấn lãng, hơn nữa hắn ta thoạt nhìn trẻ tuổi hơn tiểu cô nhiều, giống như không phải trải qua vất vả khổ sở gì.
Ngược lại là tiểu cô của mình, thoạt nhìn già hơn so với hắn khoảng mười tuổi, nhìn như là mẹ của hắn ta vậy.
Hà Hoán Hồng lập tức bày ra gương mặt tươi cười, một mặt dịu dàng nói: "Đây là Noãn nhi sao? Sao cháu lại tới đây? Ai ôi, tứ ca cũng tới sao, mau vào phòng đi!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-danh-thien-ha/215.html.]
Lúc này Ôn Gia Thụy cũng đã đi tới: "Muội phu, tiểu muội."
Ôn Gia Mỹ có chút không phản ứng kịp, biểu cảm có chút dại ra, tại sao tứ ca với Noãn nhi mới sáng sớm đã tới rồi?
"Nương tử, nàng nhìn nàng xem, tứ ca đến đây, nàng vui mừng quá đến nỗi ngốc luôn rồi sao! Nhanh chóng mời tứ ca và Noãn nhi vào nhà đi!" Gánh nước nặng này thật sự nặng quá, sắp ép c.h.ế.t hắn ta tồi, cái mụ già thối này còn không vào nhà, là muốn nhân cơ hội trả thù hắn ta sao? Buổi tối chờ đấy, hắn sẽ xử lý nàng ta!
Ôn Gia Mỹ hoàn hồn: "Tứ ca, Noãn nhi mau vào nhà!"
Hà Hoán Hồng gánh nước lắc lư đi vào trong nhà, ông ta lớn tiếng gọi: "Mẹ, có tứ ca và Noãn nhi đến đây!"
Ôn Noãn thấy nước trong thùng gỗ bị đổ hơn một nữa, như vậy đã biết rõ người này không hay làm việc nặng, ngay cả gánh nước cũng không làm được!
Nước trong thùng ở nhà nàng đều do cha nàng dậy sớm để đi xách nước về.
Ôn Gia Thụy xách nước rất thận trong, hai thùng nước đầy cũng không hề bị đổ ra ngoài.
Không chỉ có mỗi Ôn Gia Thụy, mà tất cả đàn ông trong thôn đều đi.
Ôn Noãn đi ở phía sau cùng, ánh mắt của nàng không thể không dừng lại trên bóng lưng của Hà Hoán Hồng, nàng có chút đăm chiêu.
Trong phòng, Tưởng thị đang ngồi ở cái bàn vuông ăn bánh bao cùng cháo, vừa nghe thấy lời này, bà ta đã vội vàng nuốt vội miếng bánh bao vào trong cổ họng, suýt chút nữa đã khiến bà ta mắc nghẹn.
Bà ta vội dùng sức nuốt xuống, sau đó uống một ngụm nước muốn nuốt bánh bao xuống, không ngờ bánh bao kẹt ở thực quản từ từ đi xuống, khiến cho lồng n.g.ự.c của bà ta đau nhói.
Nhưng mà bà ta cũng không quan tâm đến nhiều như vậy, bà ta vội đứng dậy muốn đi ra ngoài, nhưng chợt nhớ đến điều gì nên bà ta vươn hai tay, sờ soạng ở phía trước, chầm chậm đi ra ngoài, sau đó không cẩn thận mà vấp chân té ngã trên mặt đất.
Lúc này có vài người đúng lúc đi vào nhà.
Ôn Gia Thụy thấy Tưởng thị té ngã, ông ấy cũng vội buông vật trong tay xuống đi đến đỡ bà ta dậy: "Bà thông gia, bà không sao chứ?"
"Không sao, không sao, là Gia Thụy đến sao? Ta đang muốn đi ra ngoài để đón cháu." Tưởng thị vịn vào tay của Ông Gia Thụy đứng dậy.