Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nổi Danh Thiên Hạ - 41

Cập nhật lúc: 2024-09-05 20:13:02
Lượt xem: 30

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn tay nhỏ đang lôi kéo bàn tay to của mình, chạy một đường xuống dưới chân núi, tay kia của hắn vẫn luôn không có cảm giác, vậy mà lúc này dường như truyền đến một chút cảm giác tê dại.

Hắn mặc kệ nàng lôi kéo hắn chạy về phía trước.

Ôn Noãn lôi kéo Nạp Lan Cẩn Niên một hơi chạy tới chân núi. Nàng buông lỏng tay hắn ra, thở hổn hển gập thân thể lại, đôi tay chống ở trên đầu gối há miệng to thở dốc.

Cuối cùng mệt đến nỗi không chịu được, nàng dứt khoát dựa vào cây rồi ngồi xuống đất.

Trái lại Nạp Lan Cẩn Niên lại bình tĩnh thoải mái, hơi thở không hề bị rối loạn một chút nào.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn vẻ mặt đỏ bừng, thở hổn hển như trâu của Ôn Noãn, cảm thấy thân thể của nàng thật sự quá yếu: "Không sao chứ?"

Một giọng nói của nam tử mát lạnh như suối mùa hè chảy qua nội tâm, làm tinh thần người vì thế mà rung lên.

Lúc này Ôn Noãn mới phản ứng lại, nàng lại kéo hắn xuống núi cùng mình!

Điều này hoàn toàn không cần thiết!

Ôn Noãn cũng không quan tâm mà thở hổn hển, nàng ngồi ngay ngắn, vì che giấu sự hồ đồ của mình mà nghiêm túc nói: "Không có việc gì, khụ khụ, có muốn về nhà tôi ngồi một chút không, tôi sẽ xem mạch lại cho huynh, nhìn xem dược kia có tác dụng hay không?"

"Cũng được." Hoặc là dược của nàng thật sự có tác dụng, hắn nghĩ đến vừa rồi tay phải kia có một trận cảm giác tê dại.

Ôn Noãn: "..."

Nàng cho rằng hắn sẽ từ chối.

Nàng chỉ là khách khí một chút.

Nhưng mà thôi quên đi, về sau mỗi ngày nàng đều phải lên núi trị tay giúp hắn, hiện tại dẫn hắn về nhà để người nhà nhìn thấy hắn, như vậy thì mình càng có cớ.

Vì thế Ôn Noãn lập tức đưa người về nhà.

May mắn nhà nàng ở cuối thôn, đằng sau không xa chính là núi lớn, cho nên không có người thấy.

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-danh-thien-ha/41.html.]

Khi Ôn Noãn về đến nhà, người nhà còn chưa trở về, nàng mở cổng ra: "Đây là nhà ta, mời công tử vào."

Nạp Lan Cẩn Niên ưu nhã nhấc chân đi vào.

Hắn không nhịn được liếc mắt đánh giá bốn phía, đây là lần đầu tiên hắn đi vào một sân nhà được thiết kế bởi cây trúc.

Phòng ở, tường viện đều là trúc, mặt đất là đất đỏ còn mới.

Tất cả mọi thứ đều vẫn còn mới, đến cả cây trúc vẫn còn màu xanh lục.

"Mới dọn đến đây sao?" Hắn nhớ rõ trước kia ở dưới chân núi là một cái lều tranh.

"Đúng vậy, mới dọn vào được mấy ngày." Ôn Noãn kéo một cái ghế dựa được làm từ trúc bên cạnh bàn gỗ ở trong sân ra: "Công tử, mời ngồi."

Hiện tại chỉ dựng hai gian nhà ở, đều được dùng làm phòng ngủ, thật sự không thích hợp tiếp đón khách, chỉ có thể để hắn ngồi ở trong sân, dù sao chắc là rất nhanh thôi hắn sẽ phải đi.

Ôn Noãn nói xong xoay người đi lấy nước cho hắn.

Nạp Lan Cẩn Niên tùy ý ngồi xuống, một bàn tay không chút để ý đặt ở trên bàn, nhan sắc tuyệt đẹp, lạnh lùng kiêu ngạo, trời sinh khí chất cao quý hơn người.

Với tư thế kia, ai không biết lại cho rằng hắn đang ngồi không phải trên ghế trúc mà là ghế rồng.

Đại Hôi rất tự giác nhảy lên ghế dựa bên cạnh rồi ngồi xuống.

Ôn Noãn mang hai bát nước ra, nhìn thấy một người một sói này khiến nàng cảm thấy bọn họ bày ra tư thế kia như thể không phải ngồi trong viện nhỏ nhà nông mà như đang ngồi trong Kim Loan Điện.

Nàng im lặng mà đi đến, đặt hai bát nước ở trước mặt bọn họ: "Công tử, mời uống nước, thật thất lễ, nhà ta không có trà."

Khách tới nhà dù sao cũng phải pha trà, nhưng nhà nàng không có trà, chỉ có thể lấy một bát nước cho hắn.

Ôn Noãn cảm thấy chắc là hắn sẽ không uống, nhưng mà hắn uống hay không uống là chuyện của hắn, còn mình thì không thể không có lễ phép.

Nạp Lan Cẩn Niên nhìn cái bát bằng sứ thô ráp, bên trong là nước trong vắt như nhìn thấy đáy, cái bát được làm thủ công rất thô ráp, nhưng có thể thấy đã được rửa thật sự sạch sẽ.

Hắn có thói quen uống trà, chưa từng thử uống nước đun sôi để nguội, hơn nữa chưa từng thử qua dùng bát uống nước, nhưng dường như hắn vẫn cảm thấy không sao cả mà dùng một tay lành lặn kia bưng bát lên, không nhanh không chậm uống nước trong bát, đến một giọt cũng không còn thừa, sau đó buông bát xuống.

Loading...