Nổi Danh Thiên Hạ - 54
Cập nhật lúc: 2024-09-06 20:14:41
Lượt xem: 29
Chương 54: Mây Và Bùn
Hiệu thuốc Cát Tường nằm trên phố Đông Ninh, hai người băng qua phố Trung Ninh, rẽ vào một góc rồi rẽ vào phố Đông Ninh.
Đầu đường có một phường giáo nhạc, lúc này có một người đàn ông trông như thư sinh đi ra, vẻ mặt của hắn có chút kích động.
Một tiểu cô nương khoảng mười bảy mười tám tuổi ở ngoài cửa thấy hắn đi ra, vui vẻ chào hỏi: "Đại ca, bán được khúc chưa?"
Người đàn ông kích động nói: "Bán, bán mười..." Nói tới đây, hắn liếc mắt nhìn xung quanh một cái, phát hiện Ôn Noãn nhìn qua, lập tức câm miệng: "Về nhà lại nói."
"Được." Hai người vội vàng rời đi.
Nghe được đối thoại của hai người, Ôn Noãn quay đầu lại, ánh mắt liếc nhìn chữ viết trên tờ giấy đỏ bên cạnh phường giáo nhạc, trong lòng hơi động.
-
Cùng lúc đó, phía bên kia thị trấn, trong một căn nhà cạnh con hẻm nhỏ, có hơn chục người đang vây xung quanh.
Những người này đều bị tiếng đàn từ trong sân thu hút, dừng lại lắng nghe.
Quá dễ nghe, mọi người đều say mê nghe đàn.
Ôn Ngọc che mặt tránh người, từ cửa sau chạy vội vào trong sân, hai mắt đỏ hoe vì khóc: "Ô ô, mẹ, con không muốn sống nữa!"
Tiếng đàn đột nhiên im bặt.
Người ngoài tường sân tỉnh như mộng.
"A, tại sao lại ngừng?" Có người kinh ngạc hỏi.
Có người than thở: "Sao chỉ mới chơi được một nửa, hay quá! Khúc nhạc này chỉ trên trời mới có!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-danh-thien-ha/54.html.]
Có người còn chưa đã thèm: "Quả thực là làm ruột gan muốn đứt đoạn! Trình độ cầm kỹ này trên đời chỉ có một người! Nếu như cô nương Ôn Uyển tự xưng thứ hai, trong thiên hạ chỉ sợ không ai dám xưng thứ nhất!"...
Mười mấy người đồng thanh khen ngợi, họ lại đợi thêm một lúc và thấy rằng tiếng đàn không có vang lên, tựa hồ hôm nay đã không có, lúc này mới tiếc nuối rời đi.
Trong viện, Ôn Uyển dừng lại động tác đánh đàn, nâng lên khuôn mặt xinh đẹp thanh tú khẽ nhíu mày, nhẹ giọng nói: "Không phải nói không cần hấp tấp bộp chộp như vậy sao? Nói chuyện đi đường đều phải..."
Lời nói của nàng ta đột nhiên dừng lại, sắc mặt thay đổi khi nhìn muội muội tóc tai hỗn độn, có chút chật vật: "Muội làm sao vậy? Tại sao lại biến thành như vậy?"
Không phải là gặp được côn đồ...
Nghĩ vậy, trong lòng nàng ta nhảy dựng lên!
Tiểu Chu thị lúc này mới từ trong phòng chạy ra: "Ai u, tiểu tâm can của mẹ, sao con lại thành ra bộ dáng này? Ai bắt nạt con?"
"Ô ô, đều là ôn thần Ôn Noãn làm hại..." Ôn Ngọc khóc lóc nói ra mọi chuyện.
Ôn Uyển nghe xong, sọ não đau, gương mặt xưa nay dịu dàng nhiễm một tia tức giận, nhưng giọng nói vẫn dịu dàng như cũ: "Sao muội có thể so với Ôn Noãn, nàng ta không có đầu óc không có mặt mũi, muội cũng không biết xấu hổ sao? Muội có biết mây và bùn khác nhau ở đâu không? Chúng ta là mây trên trời, làm người nhìn lên, nàng ta chính là bùn dưới chân, mặc cho người giẫm đạp. Muội như vậy chỉ làm hỏng thanh danh của mình, kéo muội từ đám mây xuống."
Thậm chí còn sẽ liên lụy ta. Trong lòng Ôn Uyển thầm bổ sung thêm một câu.
Tiểu Chu thị lấy khăn tay lau mặt cho con gái, đau lòng nói: "Tỷ tỷ của con nói đúng, sao con có thể làm ra loại chuyện g.i.ế.c địch một ngàn, tự tổn hại 800 như vậy? Bọn họ là loại người không biết xấu hổ không cần thanh danh, bên đường làm ầm ĩ cũng không mất mặt! Nhưng con thì khác, chờ đại ca của con thi đậu Trạng Nguyên, làm quan, con chính là quan gia tiểu thư, tương lai phải gả vào nhà quý nhân làm đương gia chủ mẫu, cáo mệnh phu nhân! Thanh danh không tốt thì tất cả đều uổng công!"
Ôn Ngọc cũng không khóc, hồng con mắt nói: "Con chỉ tức giận các nàng lừa bà nội hai lượng bạc, muốn giáo huấn một chút mà thôi"
Vì hai lượng bạc?! Não của Ôn Uyển càng nghe càng đau! Lúc này gió thổi tới, nàng ta ngửi được một mùi hôi, Ôn Uyển đen mặt yên lặng lui về phía sau một bước.
Muội muội nói chuyện làm việc quá xúc động.
Những người đi đường chắc không nhận ra nàng là muội muội của mình đúng không?
Tiểu Chu thị hận sắt không thành thép: "Con thật là! Thật là không có tầm nhìn xa! Mẹ có rất nhiều biện pháp lấy về số bạc kia, con cần gì phải tìm nàng ta cho bị dính đen đủi? Xem, lúc này mất mặt lớn đi! Về sau học tỷ tỷ của con một chút, đừng tự hạ thân phận của mình đối phó với loại người như vậy, kéo thấp giá trị của chính mình, biết không?"
"Vậy con nên làm như thế nào?" Ôn Ngọc cũng hối hận chính mình nhất thời xúc động.