Nổi Danh Thiên Hạ - 61
Cập nhật lúc: 2024-09-06 20:16:36
Lượt xem: 17
Tửu lầu Phú Quý.
Ôn Hinh vui vẻ rửa sạch chiếc mâm cuối cùng, hôm nay cuối cùng cũng có thể về nhà!
Nàng ở đây rửa chén đã được một năm! Cả năm không có ngày nghỉ, chỉ có ăn tết, tửu lầu không mở cửa mới được về nhà nghỉ ngơi mấy ngày.
Nàng nâng lên một chồng chén đĩa cao hơn mình đi vào phòng bếp, sau đó cẩn thận đặt ở tủ chén.
Tiểu Chu thị đi ra nhìn thấy Ôn Hinh, đáy mắt hiện lên một tia ngoan độc, nhưng rất nhanh khôi phục như thường, mỉm cười đi qua: "Hinh nhi rửa xong chén rồi sao? Đợi lát nữa về nhà phải không? Trong bếp vừa mới hấp xong bánh bao, cháu mang theo vài cái ăn trên đường, cũng đưa cho Thuần nhi và các tỷ muội trong nhà nếm thử."
Ôn Gia Thuỵ ngày hôm qua nhờ người trong thôn nhắn là hôm nay tới đón Ôn Hinh về nhà.
Ôn Hinh lắc đầu: "Cảm ơn đại bá nương, không cần, bánh bao để lại cho khách ăn. Cha hẳn là đã tới đón cháu, cháu đi về trước."
Nàng cũng không dám ăn đồ vật bà ta đưa, lúc trước có một vị khách ăn thừa một cái bánh bao, nàng thật sự quá đói bụng, cả ngày chỉ ăn được một cái màn thầu, nàng thấy bánh bao không bị dơ, nhịn không được ăn một cái.
Ai biết có người nói cho đại bá nương, đại bá nương nói không thể làm hỏng quy củ, khiến tiểu nhị khác học theo, phạt nàng rửa sạch chén hai tháng.
Hiện tại nàng cũng không dám lấy bánh bao.
"Đứa nhỏ này thật là, khách sáo với đại bá nương làm gì." Tuy nói như vậy, nhưng bà ta cũng chỉ nói miệng mà thôi.
Bánh bao ở tửu lầu đều là bánh bao thịt, tiện loại như nó có tư cách ăn sao?
"Hinh nhi, ở đây có một bộ chén đĩa rất đắt, cháu giúp đại bá nương cầm đến cho vị khách quý ở bàn số 1 trong sảnh, rồi về nhà đi! Vốn dĩ cháu phải rửa chén hết chiều nay mới được mới về nhà, nhưng đại bá nương cũng không phải loại người không biết nhân tình. Nếu giữa trưa cha cháu tới đón, cháu liền về nhà đi!" Tiểu Chu thị cầm một bộ đồ ăn tinh xảo và đẹp đẽ đưa cho Ôn Hinh.
Ôn Hinh vốn dĩ muốn từ chối, bộ chén đĩa đắt tiền? Nàng theo bản năng không muốn chạm vào, nhưng nghe xong những lời này lại không nói ra được lời từ chối, chỉ đành cắn răng nói: "Được."
Ôn Hinh cẩn thận nhận lấy nó đi đến sảnh ngoài.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-danh-thien-ha/61.html.]
"Đừng làm vỡ, bộ chén đĩa là do vị khách quý kia mang tới, nghe nói là một bộ mấy chục lượng bạc đấy"
Ôn Hinh nghe xong lại càng thêm cẩn thận.
Chỉ là trong lòng nàng cảm thấy có chút kỳ quái, tại sao khách quý có thể mang theo một bộ chén đĩa trị giá mấy chục lượng bạc đến để ăn mà lại ăn ở ngoài đại sảnh? Tại sao lại không bao một phòng riêng?
Tiểu Chu thị cười lạnh nhìn bóng dáng cẩn thận của Ôn Hinh, đáy mắt ẩn chứa một tia hung ác.
Thật ra bà ta vốn dĩ không định làm như vậy, nhưng mà ai bảo con gái bà ta vừa rồi ở chợ bị tai tinh kia bắt nạt chứ!
Nếu ngươi bất nhân cũng đừng trách ta bất nghĩa.
Lúc này đã là giờ ăn cơm, trong sảnh chật ních người, nói chuyện rôm rả ồn ào.
Ôn Hinh cẩn thận bưng bộ chén đĩa tránh những người qua lại, đi đến bàn số một.
Lúc sắp đi tới bàn số một, chân Ôn Hinh đột nhiên bị ai đó vấp phải, nàng lảo đảo mấy bước, không giữ được thăng bằng, một chiếc bát văng ra, rơi xuống đất kêu một tiếng "keng", và rồi vỡ thành ba mảnh.
Chiếc bát vỡ vụn ngay trước mặt vị khách ở bàn số một. Thấy chiếc bát yêu thích của mình bị vỡ, vị khách kia lập tức đứng dậy: "Làm ăn như thế nào vậy! Chủ quán đâu? Lại đây nhanh lên!"
Xong rồi! Lần này phải rửa chén bao nhiêu năm mới có thể đền xong đây?
Nhìn chiếc bát vỡ trên mặt đất, Ôn Hinh sợ đến run cả tay, vội vàng nhận lỗi: "Thật xin lỗi, tôi không phải cố ý! Thật xin lỗi! Là có người đột nhiên vướng chân, chân tôi không giữ được thăng bằng mới văng chén ra."
Ôn Hinh duỗi tay chỉ vào người ngồi bên cạnh: "Là hắn, là hắn đột nhiên vươn chân, cho nên tôi mới làm rơi chén."
Dương Siêu bị Ôn Hinh chỉ ra, liền nhảy dựng lên, rống giận: "Con khốn, cô đừng ngậm m.á.u phun người, tôi duỗi chân khi nào! Chủ quán đâu? Các ngươi làm ăn như vậy sao? Nha hoàn làm vỡ chén, không muốn đền liền đẩy lên người khách? Về sau còn ai dám tới tửu lầu nhà các người ăn cơm nữa hả?"
Ôn Hinh đỏ mặt: "Tôi không có!"