Nổi Danh Thiên Hạ - 83
Cập nhật lúc: 2024-09-06 20:52:56
Lượt xem: 35
Ôn Noãn lập tức mua, huynh đệ tỷ muội đều có thể học.
Ôn Gia Thụy tưởng rằng Ôn Noãn muốn học cầm, định chờ đến khi xây nhà xong, số bạc còn lại, sẽ mua cầm cho nàng.
Trên đường về nhà, Ôn Noãn trực tiếp ngồi lên trên xe đẩy đọc hết hai quyển sách.
Nàng đọc sách rất nhanh, hơn nữa từng đọc qua thì không bao giờ quên.
Nội dung hai quyển này đúng thật chất lượng hơn sách cũ mua ở quán hôm trước.
Đọc xong số sách này thì nàng cũng hiểu đại khái được mọi người ở triều đại này thích những khúc thế nào, còn cả trình độ phát hiện âm nhạc và nhạc cụ ở triều đại này.
Về đến nhà còn chưa đến giữa trưa, những người khác vẫn chưa về.
Ôn Gia Thụy cất xe đẩy xong, lại đi bắt chút ốc nước ngọt để ngày mai bán, sáng nay chỉ có Ngô thị dẫn theo Ôn Nhiên và Ôn Lạc đi bắt ốc nước ngọt, chắc chắn không đủ để ngày mai bán.
Ôn Noãn thấy sắc trời còn sớm, nàng dùng mây tía để dưỡng nhân sâm và các loại dược liệu khác, lại dùng mây tía để tinh lọc một ít ngọc thạch, chuẩn bị dưỡng thêm hai ngày nữa, lên trên huyện bán với giá tốt, sẵn tiện đón Ôn Nhu về nhà.
Làm xong rồi Ôn Noãn lấy giấy và bút mực khi Ôn Thuần và Ôn Hòa đi học đường còn dư lại ở trong hòm ra, sau đó bắt đầu soạn nhạc.
Chỉ trong chốc lát, con sói Đại Hôi lại đã gặm một con lừa đến, cuối cùng Tiểu Hắc cũng trốn khỏi ma chưởng của Phong Niệm Trần, bắt lấy hai con gà rừng theo sau.
Hai con vật nhỏ nhìn thấy Ôn Noãn đang bận, đều ngoan ngoãn nằm bên cạnh đợi.
Âm luật ở triều đại này, không giống với giai điệu thời hiện đại. nhưng mà Ôn Noãn biết ngũ âm cổ đại thì không khác mấy, ngũ âm bao gồm cung, thương, giác, huy, vũ gần giống với 1 (do), 2 (re), 3 (mi), 5 (sol), 6 (la), mà biến huy và biến cung đại khái gần giống với 7 và 4.
Nói chung người xưa dùng cung để làm âm đầu tiên trong thang âm, nhưng ngoài ra năm âm khác cũng có thể dùng để làm âm đầu tiên trong thang âm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-danh-thien-ha/83.html.]
Cổ đại, ngũ âm và lục luật được gọi giống nhau, lục luật được đề cập ở đây thực chất là sáu luật và sáu Lữ, tức mười hai âm cao khác nhau.
Nàng viết viết vẽ vẽ trên giấy, cứ viết xóa viết khoảng tầm vài tờ giấy mới hài lòng: "Nếu có cầm đàn thử một chút thì tốt rồi."
Con sói Đại Hôi vẫn luôn ngồi xổm bên cạnh Ôn Noãn, nhìn nàng bận việc.
Nghe xong lời này, nghiêng cái đầu sói một chút, sau đó nhìn thoáng qua mấy tờ giấy bị vo thành cục ném xuống dưới đất, nó ngậm một cục giấy, chạy ra ngoài.
Tiểu Hắc thấy vậy cũng ngậm lấy một cục giấy trên mặt đất nhanh chóng bay đi.
Ôn Noãn cũng không chú ý đến, nàng hong khô nét mực ở trên giấy, sau đó xếp gọn lại, định ngày mai khi đi bán ốc, sẵn tiện đi đến phường dạy nhạc để bán.
Ngày ấy ngoài cửa phường dạy nhạc có dán một tờ giấy đỏ, trên đó viết để chuẩn bị cho yến thiên thu của Thái Hậu, hiện đang thu mua những ca khúc dễ nghe với giá cao từ khắp nơi.
Nguyên chủ thích đọc mấy sách linh tinh, nàng biết được từ trong trí nhớ của nguyên chủ, quốc gia Nạp Lan không tồn tại trong lịch sử này vô cùng tôn sùng một lễ nhạc, ở đây lễ nhạc phát triển rất cường thịnh.
Hơn nữa bởi vì đương kim hoàng thượng và Thái Hậu đều rất thích nghe nhạc, cho nên dân gian có đủ loại phường dạy nhạc lớn lớn bé bé khác nhau, mục đích chính là để khai quật những người có kỹ năng tốt về nhạc điệu và đàn hát.
Ôn Noãn nhặt mấy cục giấy ở trên mặt đất lên, cầm đi nhóm lửa nấu cơm, rất nhanh khỏi bếp đã lượn lờ.
Trên núi.
Kinh thành đã ra roi thúc ngựa đem bộ đồ ăn quý báu kia đến, Viên quản gia đem những món quà đã chuẩn bị xong ra cho Nạp Lan Cẩn Niên xem.
Nạp Lan Cẩn Niên nhìn thoáng qua những đồ vật trên danh mục quà tặng, có dược liệu, đủ loại sơn hào hải vị, lá trà, bộ đồ ăn, ấm trà, vải dệt, quần áo, giày, hắn nhớ đến món ăn ngày hôm đó chính là cháo mà không phải là cơm thì lập tức nói: "Sau này bổn vương sẽ kết nhóm ăn cơm ở Ôn gia, ông đưa thêm gạo, mì và nguyên liệu nấu ăn sang đó đi."
Viên quản gia nghe xong thì vẻ mặt đầy kinh ngạc: "Kết nhóm? Chủ tử, trăm triệu không được! Thức ăn bên ngoài không an toàn."
Ông không nói hoài nghi hộ nông dân kia dám hạ độc, cho bọn họ một trăm lá gan, bọn họ cũng không dám!