NỖI HẬN CỦA TA VỚI KẺ DỤC VỌNG - CHƯƠNG 9
Cập nhật lúc: 2024-10-16 17:30:57
Lượt xem: 149
Cỗ xe của Hầu phủ dừng ở phía trước, Triệu Diễn đang đợi ta trong xe, ta từng bước đi về phía hắn.
Thẩm Trường Dao ở phía sau ôm ngực, nôn ra một ngụm máu, cúi xuống, không cam lòng nhìn chằm chằm vào bóng người đó.
Hôm đó trở về phủ, ta kích động quá mức, đứa trẻ đáng lẽ phải đủ tháng mới sinh, vậy mà lại động thai sớm.
Hầu phủ nhất thời bận rộn rối loạn, khi đứa trẻ chào đời, ta liền chìm vào hôn mê sâu.
Tiếng trẻ sơ sinh khóc vang lên, trong ngoài phòng đều là tiếng chúc mừng.
Sau khi tỉnh lại, bà đỡ cẩn thận bế đứa trẻ đến trước mặt ta: “Phu nhân, là một tiểu công tử, phu nhân hãy xem…”
Ta liếc nhìn một cái, lập tức quay đầu đi, giọng nói nhỏ nhẹ: “Bế đi.”
Cố Diệp Phi
“Cái này…” Bà đỡ nhìn về phía Triệu Diễn.
Triệu Diễn tay cầm một bát đồ ăn, giọng nói bình tĩnh: “Nàng hơi mệt, bà đỡ chăm sóc đứa trẻ cho tốt.”
Hắn ngồi xuống, cúi đầu nhìn ta, tự lẩm bẩm: “Nàng không muốn nhìn nó, ta thay nàng nhìn một cái. Đứa trẻ mới sinh ra nhăn nheo, trông có vẻ hơi xấu xí. Ta cũng không nhìn ra nó giống ai nhưng bà đỡ nói lông mày và đôi mắt của đứa trẻ đều giống nàng, lớn lên sẽ càng giống, ta… rất vui. Nàng có lẽ cũng không muốn nghe, ta nói nhiêu đó thôi.”
“Ta đã sắp xếp ổn thỏa mọi chuyện, trong một tháng tới, ta sẽ ở trong phủ cùng nàng, đã tìm được nhũ mẫu cho đứa trẻ, nhũ mẫu sẽ chăm sóc nó thật tốt, nàng cứ dưỡng sức cho khỏe.”
Cơn mệt mỏi và đau đớn khi sinh nở vẫn còn, thêm vào đó chuyện của Thẩm Trường Dao đã xong, ta có chút lơ là, Triệu Diễn nói rất nhiều, ta đều im lặng lắng nghe, không đáp lại.
Triệu Diễn ở trong phủ cùng ta mấy tháng, ban đầu tháng đầu tiên lúc nào cũng dính chặt bên ta, mọi đồ ăn hắn đều phải hỏi han, còn giành mất vị trí của ô mai. Sau đó, thỉnh thoảng hắn ra ngoài nửa ngày, nửa ngày còn lại ở trong phủ, ngoài việc chăm sóc ta, hắn còn phải chăm sóc đứa trẻ.
Đứa trẻ đó… từ ngày sinh ra ta đã gặp một lần, sau đó không gặp lại nữa.
Triệu Diễn trông rất thích đứa trẻ, buổi tối thường kể với ta hôm nay nó ăn gì, hôm nay cười mấy lần, nói lớn lên nó sẽ đẹp như thế nào.
Hắn từng thử lúc ta ngủ, đặt đứa trẻ bên cạnh ta, sau khi ta tỉnh lại có chút kháng cự để hắn bế đi. Từ đó về sau, hắn không bao giờ bế đứa trẻ đến nữa.
Sau khi dưỡng sức khỏe, ta bắt đầu suy nghĩ một chuyện khác, Triệu Diễn rất tin tưởng ta, người trong phủ hắn ta đều sai khiến được, nếu muốn nhân lúc ra ngoài trốn thoát, cũng không phải không làm được.
Ta còn chưa có hành động gì thì hôm nay Triệu Diễn đã đến.
Lúc này, ta vừa định xuống giường, hắn ngồi bên cạnh, một tay giữ chặt ta, ép ta nhìn hắn.
Hắn bóp cằm ta, đôi môi mỏng mím lại, khí thế toàn thân âm trầm đáng sợ, ánh mắt như lần đầu gặp lạnh như lưỡi dao.
“Thanh Nguyệt, nàng vẫn chưa từ bỏ sao?”
“Hầu gia, chàng đang nói gì vậy?”
“Mưu tính của nàng, sự lợi dụng của nàng, từ đầu đến cuối ta đều biết nhưng ta cam tâm tình nguyện. Ta đã từng nói, chỉ cần nàng ở lại bên ta, mọi chuyện sẽ bình yên vô sự.”
“Nhưng nếu nàng muốn trốn, muốn rời xa ta. Thanh Nguyệt, ta sẽ g.i.ế.c nó, đứa trẻ nhỏ xíu như vậy, ta chỉ cần một tay là có thể bóp c.h.ế.t nó…”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-han-cua-ta-voi-ke-duc-vong/chuong-9.html.]
Ta kinh hãi nhìn hắn, môi hơi run: “Chàng điên rồi sao? Đó là con của chàng!”
Ngón tay Triệu Diễn xoa xoa trên môi ta, cười khẩy một tiếng: “Thì sao chứ, nàng không yêu nó, nó không giữ được nàng, không có giá trị.”
Hắn dùng sức hôn môi ta, lăn qua lộn lại, mùi m.á.u tanh tràn ngập, ta nhíu mày đau đớn.
Một lúc sau, hắn thở hổn hển, cằm tựa vào vai ta, giọng nói nhỏ nhẹ: “Đừng đi, Thanh Nguyệt, ta cầu xin nàng…”
Hắn nhận ra ta muốn làm gì, Hầu phủ này chính là lưới trời, một mặt hắn cứng rắn, một mặt lại cầu xin. Từ khi nào, Triệu Diễn mặt sắt vô tình cũng học được những điều này.
Đứa trẻ năm tuổi trắng trẻo xinh xắn, thông minh lanh lợi, sáng sớm theo cha tập xong tấn liền theo thầy đọc sách, cả phủ trên dưới đều cưng chiều nó như bảo bối.
Từ ngày Triệu Tễ Viễn chào đời, Triệu Diễn chưa từng vắng mặt, đứa trẻ mấy tuổi cao bao nhiêu tấc, nặng bao nhiêu cân, hắn đều biết.
Một võ tướng cao to vạm vỡ, ban đêm học cách thay tã cho con, ngồi trong bếp xem công thức nấu ăn, từng lần từng lượt hỏi han về đồ ăn của con.
Triệu Diễn dạy dỗ đứa trẻ rất tốt, nó hoạt bát lanh lợi, lại hiểu chuyện biết lẽ phải, miệng ngọt biết nói. Triệu Diễn nói, bản thân hắn vụng về, lời gì cũng giấu trong lòng nên dễ bị thiệt, hắn không muốn Triệu Tễ Viễn sau này phải chịu thiệt vì cái miệng.
Cha của Triệu Tễ Viễn rất yêu nó nhưng mẹ nó thường xa lánh nó.
Dù vậy, nó vẫn ngày đêm nghĩ cách đến gần ta, nó ngồi xổm trong sân nhỏ, nói chuyện với những chú kiến trên mặt đất: “Cha nói mẹ bị bệnh rồi, A Viễn phải ngoan ngoãn, đợi mẹ khỏe lại, sẽ có thể ôm A Viễn.”
Triệu Diễn đã nuôi nó mấy năm, tình cảm của Triệu Tễ Viễn với hắn hẳn phải sâu đậm hơn nhưng Triệu Diễn lại ngày ngày dạy nó yêu thương và kính trọng ta, kể cho nó nghe những nỗi khổ ta từng trải, nói rằng ta yêu nó, mẹ yêu Triệu Tễ Viễn.
Lạnh giá tan đi, ấm áp mới đến, cả vườn hoa lá xanh tươi khiến lòng người vui vẻ, cá chép trong ao tung tăng bơi lội vài cánh hoa hải đường rơi xuống, dẫn dụ đàn cá đuổi theo.
Ta ngồi dưới gốc cây, ngẩn người nhìn xa xa những ngọn cỏ xanh mọc lên từ vách đá, sức sống bùng nổ từ sự cứng rắn và chèn ép.
Ngay bên cạnh ta, cha con Triệu Diễn như thường lệ, cách ta không xa không gần, ôn lại bài học.
Ta quay đầu nhìn lại, Triệu Tễ Viễn nhỏ bé nằm trên bàn đá, một bên theo ngón tay Triệu Diễn đọc, một bên lén nhìn ta, thấy ta nhìn lại, lại hoảng loạn quay đầu đi.
Còn Triệu Diễn, khóe môi hơi cong lên, nụ cười phủ lên khuôn mặt lạnh lùng một vẻ ấm áp, hắn cao lớn, để chiều Triệu Tễ Viễn, đã cúi đầu cả buổi, thỉnh thoảng lại giơ tay xoa xoa gáy.
Ta nắm chặt ngón tay trên váy, cúi đầu hồi lâu, sau đó khẽ gọi: “A Viễn…”
Giọng nói nhỏ đến mức không nghe thấy nhưng đứa trẻ đã nghe thấy, lập tức ngồi thẳng dậy, ánh mắt sáng ngời nhìn ta.
Nó không chạy đến ngay mà không tin nổi kéo tay áo Triệu Diễn: “Cha, mẹ… mẹ gọi A Viễn sao?”
Triệu Diễn quay đầu nhìn ta, cánh hoa rơi trên vai hắn trong chốc lát, rồi lại rơi xuống thành bùn, hắn giơ tay run rẩy xoa đầu Triệu Tễ Viễn: “Đi đi, đến chỗ mẹ con, để mẹ ôm con.”
Tiếng chim xanh trong sân du dương, gợn sóng ao nước lăn tăn vài cành hoa đào đua nhau khoe sắc.
Trong gió xuân, Triệu Tễ Viễn nhỏ bé chạy về phía ta, người nam nhân cao lớn phía sau nó, bước trên cỏ xuân, cũng chậm rãi đi tới.
- Hết-