Nỗi Hận Triền Miên - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-05-01 20:03:21
Lượt xem: 690
16
Tôi không biết hôm đó, anh ta rời đi lúc nào.
Bùn đất trên mặt đất gần như hòa làm một với tôi.
Tôi trần truồng, tầm mắt chỉ toàn là bóng tối.
Giá như Giang Miên chưa từng được sinh ra.
Giá như tôi chưa từng đến thế giới này.
Chu Du xuất hiện vào lúc ấy.
Tôi không quen cô ấy.
Nhưng cô ấy lại gọi đúng tên tôi.
Cô ấy cởi quần áo của mình trùm lên người tôi, cẩn thận lau sạch bùn đất trên mặt tôi, rồi run rẩy bế tôi lên.
Cô ấy đưa tôi đến đồn cảnh sát.
Lại đưa tôi về nhà.
Thực ra khi tôi về đã là nửa đêm.
Khi mở cửa, người ba trên danh nghĩa hiếm khi ngồi trong phòng khách.
Nhưng ông ta chỉ ngẩng đầu nhìn tôi một cái.
Bỏ qua mái tóc rối bù của tôi, bỏ qua quần áo bẩn thỉu rách rưới của tôi, bỏ qua cơ thể khó coi và hôi hám của tôi.
Lại lập tức thu hồi ánh mắt, như trước đây.
17
Sau đó ông ta lại rời đi.
Trong nhà lại chỉ còn một mình tôi.
Chỉ cần nhắm mắt lại, tôi lại trở về ngày hôm đó.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-han-trien-mien/chuong-10.html.]
Làn da cháy khét từng chút một thối rữa trong mùa hè.
Vẫn là c h ế t đi thì tốt hơn.
Nhưng tôi không c h ế t.
Lại là Chu Du.
Một cuộc điện thoại xa lạ gọi đến, giọng nói quen thuộc của người phụ nữ hơi áy náy bày tỏ sự làm phiền, nói những lời không đâu vào đâu, cố tỏ ra thoải mái để che giấu điều gì đó.
Vì vậy, tôi trực tiếp vạch trần.
"Tại sao lại gọi điện cho tôi?"
Cô ấy sửng sốt một chút.
Đột nhiên lắp bắp, lí nhí không nói nên lời.
Một lúc lâu sau, mới như lấy hết can đảm.
"Đừng c h ế t."
"Giang Miên."
"Tôi sợ, tôi sợ cô tự tử, mới ghi nhớ số điện thoại của cô..."
Tôi không ngờ cô ấy lại thẳng thắn như vậy.
Câu chữ nóng bỏng.
Đốt cháy khiến mắt tôi đau nhói.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Tôi nghe thấy tiếng thở của cô ấy rơi xuống phòng, căng thẳng và do dự.
Tôi nhìn thấy m.á.u chảy trên bàn, nhỏ xuống sàn nhà nở ra vài bông hoa mai và con d.a.o phản chiếu ánh sáng lạnh.
Cuối cùng tôi nói.
"Được."
"Giúp tôi gọi xe cứu thương."