Nỗi Hận Triền Miên - Chương 13
Cập nhật lúc: 2024-05-02 19:48:35
Lượt xem: 1,182
23
Tôi đã sớm định ngày ra đi.
Là ngày giỗ của mẹ.
Cũng là ngày sinh nhật của tôi.
Nhưng hơn hai mươi năm, tôi chỉ được tổ chức sinh nhật hai lần.
Đều là Chu Du ở bên tôi.
Thực ra Khương Giác không biết.
Tôi cũng rất hâm mộ những người có mẹ.
Tôi cũng hâm mộ những cô gái được mẹ ôm vào lòng,
Thắt b.í.m tóc xinh xắn.
Tôi ghét bản thân mình hơn bất kỳ ai.
Ngày này đến, thực ra là một ngày rất bình thường.
Cơn đau bụng vẫn như thường lệ.
Sáng dậy ăn hai cái bánh bao, rồi lại nôn ra ngay.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
Sau đó tôi co ro trên ghế sofa, lật từng tấm ảnh trong album của mình, rồi xóa từng tấm một.
Xóa xong tấm cuối cùng, tôi đứng dậy, đi ra ban công.
Nhưng đột nhiên có tiếng động lớn phát ra từ phòng khách.
Cánh cửa của khu chung cư cũ không chịu được một chút động tĩnh nào.
Một bóng người quen thuộc loạng choạng xông vào tầm mắt tôi.
Anh trai tôi.
Mười mấy ngày không gặp, mặt mày hốc hác như già đi mấy tuổi.
Tôi đoán là Chu Du đã nói với anh ta.
Dù sao thì nơi này, tôi cũng chỉ nói với Chu Du một lần.
Người đàn ông quần áo xộc xệch, thở hổn hển, tấm lưng thẳng tắp thường ngày giờ đã còng xuống.
Ánh mắt anh ta nhìn tôi tan vỡ.
Lần đầu tiên tôi thấy người anh trai cao cao tại thượng, lạnh lùng vô tình của mình, mắt đỏ hoe, hạ mình cầu xin tôi.
"Anh sai rồi."
"Miên Miên."
"Là anh trai sai rồi——"
Lời xin lỗi của anh ta đã muộn mất mười mấy năm.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-han-trien-mien/chuong-13.html.]
Nhưng tôi đứng trên lan can, chỉ nhìn anh ta, không chút động lòng.
Người đàn ông cao một mét tám mấy khóc không thành tiếng.
Tôi mặc một chiếc váy.
Màu trắng, sạch sẽ.
Là chiếc váy tôi mua hôm đó ở trung tâm thương mại.
Trưng bày trước mắt anh ta tất cả những vết sẹo xấu xí trên người tôi.
Không phải hình xăm.
Là những vết tích để lại sau mỗi lần tôi vùng vẫy giữa cơn ác mộng và thực tại.
Là sự căm ghét sâu sắc nhất của tôi dành cho bản thân.
Gạch men dưới chân lạnh ngắt.
"Đừng nhảy!"
"Miên Miên."
"Anh cầu xin em... "
"Đừng nhảy——"
Gió rít bên tai.
Nhưng tôi lại cười với Khương Giác.
Nhảy lầu rất đau.
Đau thêm lần cuối cùng đi.
Kiếp này đã chịu nhiều đau khổ như vậy, kiếp sau——
Ông trời sẽ đối xử tốt với tôi hơn chứ.
"Khương Giác."
Tôi khẽ gọi tên anh ta, chân trượt khỏi lan can, cơ thể không kiểm soát được mà rơi xuống.
Tôi thấy vẻ mặt anh ta trở nên hoảng hốt.
Thấy anh ta lao về phía tôi.
Tôi chỉ cười.
"Em đi tìm mẹ đây."
19
Khương Giác không bắt được cô ấy.
Em gái của anh ta.
C h ế t trước mặt anh ta.