Nỗi Hận Triền Miên - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-05-01 20:02:35
Lượt xem: 547
13
Ngày thứ mười hai Giang Miên mất tích.
Khương Giác gọi điện cho Chu Du.
Bên kia đại dương đang là giờ ngủ, người phụ nữ nghe điện thoại có vẻ không vui, chửi thề một câu rồi mới hỏi là ai.
"Là tôi, Khương Giác."
Anh ta vốn không thích Chu Du, một nhỏ lưu manh không hiểu sao lại trở thành bạn thân của em gái mình vào năm mười tám tuổi.
Anh ta biết Chu Du cũng không thích anh ta.
Người phụ nữ bên kia chửi một câu thần kinh, một tràng chửi tục mắng anh ta như tát nước vào mặt.
"... Có chuyện gì không?"
Giọng Chu Du khó chịu.
"Cô... Cô có biết Giang Miên đi đâu không?"
"Sao vậy?"
Thái độ của người bên kia đột nhiên thay đổi.
"Em ấy..."
Những lời sắp nói ra trở nên vô cùng khó khăn, vị đắng lan tỏa trong khoang miệng.
Truyện này được đăng trên web monkeyD, xin hãy đọc web chính chủ để ủng hộ công sức của dịch giả. Search tên truyện + monkeyD
"... Mắc ung thư dạ dày."
Bên kia bất ngờ cúp máy, truyền đến tiếng tút tút từng hồi.
Khương Giác cầm điện thoại, bơ vơ không biết làm gì.
Một phút sau, anh ta gọi lại, điện thoại lại được bắt máy.
Tiếng khóc nức nở truyền đến tai anh ta rõ ràng, tiếng nức nở của Chu Du trong căn phòng trống trải nghe thật đau lòng.
Khương Giác lên tiếng.
"Cầu xin cô."
"Giúp tôi tìm em ấy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-han-trien-mien/chuong-8.html.]
"Chỉ cần em ấy chịu điều trị, em ấy còn có thể sống thêm một hai năm nữa."
"Cầu xin cô."
Chu Du khóc nức nở trong điện thoại.
"Sống thêm mấy năm nữa..."
"Sống thêm mấy năm nữa thì có ích gì với cô ấy?"
"Khương Giác."
"Anh chẳng biết gì cả."
Khương Giác sững sờ tại chỗ.
Cảm giác ngạt thở quen thuộc gần như nhấn chìm anh ta một lần nữa.
"Tôi biết."
Anh ta lẩm bẩm.
"Biết cái gì?"
"Biết em ấy..."
Chu Du bên kia cười mỉa mai.
"Khương Giác."
"Người tôi ghét nhất trên thế giới này chính là anh."
"Đường Sơ Nguyệt là em gái anh, còn Miên Miên thì không phải em gái anh sao?!"
"Anh có biết cô ấy đã c h ế t một lần rồi không?"
"Khương Giác——"
Tiếng khóc và chất vấn hòa làm một, như dao, xuyên qua hàng nghìn dặm, đ.â.m thẳng vào trái tim Khương Giác một cách chân thực.
"Anh có biết không,"
"Giang Miên đã c h ế t từ năm mười tám tuổi rồi."