Nói không với họ hàng vô liêm sỉ - 1.
Cập nhật lúc: 2024-05-27 15:33:06
Lượt xem: 955
1.
Ba tháng sau khi kết hôn, ả chị họ đã block tôi tự nhiên lại add friend tôi.
Còn phát cho tôi một bao lì xì nữa.
Tôi không nhận, gửi lại [?]
Chị họ gửi cho tôi một icon tươi cười.
[Dạo này sao rồi? Nghe bảo là em sống tốt lắm hả?]
Tôi nghi hoặc.
[Cũng tạm.]
Chị họ tôi tên là La Tình.
Truyện người lớn trong nhà tranh chấp nhau cũng không ảnh hưởng đến mối quan hệ của chúng tôi.
Ban đầu, tôi nhớ là chúng tôi vẫn hay liên lạc với nhau.
Sau khi tôi kết hôn thì mối Liên hệ càng ngày càng phai nhạt.
Có nghe được tin tức gì về chị ấy cũng toàn nghe kể từ người lớn trong nhà.
Họ hàng ngày đó sống không tốt lắm.
Cho đến nửa năm trước hôn lễ của tôi, tôi gửi cho chị ấy một tin nhắn lại nhận được một dấu chấm than màu đỏ.
Tôi biết mối quan hệ của chúng tôi không còn nữa.
2
[Thi Thi mau nhận hồng bao đi. 】
CHị họ tôi đột nhiên gửi tin nhắn.
[Chị họ, sao đột nhiên gửi hồng bao cho em vậy? 】
Một lúc sau, chị ta gửi một tin nhắn thoại dài 30 giây.
Tôi đang ở chỗ làm và không có thời gian để nghe, tôi nghĩ sau này sẽ nghe nhưng bận quá, tôi lại quên mất và không nhớ đến chuyện này cho đến khi tan làm.
Khi tôi bấm vào tin nhắn lần nữa, con số màu đỏ chuyển thành 11.
Khi tôi nhìn lại, tất cả đều là ghi chú giọng nói của chik họ tôi.
Khi tôi bấm vào và nghe, tôi thấy chị ta không ngừng giải thích.
"Em họ, lúc em kết hôn, chị bận quá không có thời gian đi, vốn đang tưởng rằng hô tổ chức hôn lễ thì đưa, nhưng hôm nay lại chợt nhớ ra, hình như hôm đó lại quên mất việc này, không có đưa cho em tiền mừng, em cứ nhận đi, coi như chị họ chúc mừng em.”
"Thi Thi, sao em không trả lời, có phải là vì em vẫn còn giận chị họ không? Tại sao em, đứa trẻ này, càng lớn càng nhỏ mọn vậy? Nhà chị họ em có nhiều người phải chăm sóc, em không nhớ sao? , nên quên là chuyện bình thường."
"Ý em là em không nhận hồng bao phải không? Vậy là không nể mặtchị rồi."
"Chị đã xin lỗi rồi, em còn muốn gì nữa?"
"……."
Sau đó là một loạt những câu tương tự như thế nữa.
Tôi lắng nghe từng tin một và thậm chí không biết phải trả lời chị ấy như thế nào.
Sau khi suy nghĩ, tôi trả lời.
[Không sao đâu chị, đám cưới kết thúc rồi, em nhận tấm lòng của chị thôi , phong bao thì em gửi lại chị. 】
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-khong-voi-ho-hang-vo-liem-si/1.html.]
Không lâu sau khi tôi trả lời, chị họ tôi đã gọi điện thoại tới.
Tôi đã kết nối và giọng nói đã thất lạc từ lâu của chị họ tôi vang lên từ đầu bên kia của điện thoại.
"Thi Thi, mau nhận hồng bao đi."
“Không cần đâu chị, chỉ cần tấm lòng là được.”
"Mau ngoan ngoãn nghe lời, tiếp nhận đi."
Tôi đã từ chối nhiều lần nhưng cô ấy cứ ép tôi phải nhận
Sau đó, tôi thực sự bối rối trước sự thúc giục của cô ấy nên đã mở hồng bao.
180 nhân dân tệ.
Xin chào. Tớ là Đồng Đồng. Đừng ăn cắp bản edit này đi đâu nhé!!!!
Ngực tôi như bị một cục bông gòn chặn lại.
Tôi nhớ rằng trong đám cưới của cô ấy, tôi đã chi 800 nhân dân tệ để làm quà.
cái này……
Tôi không hiểu ý của chị ta là gì.
3.
Tôi nghĩ rằng sự tương tác với chị họ của tôi sẽ chỉ giới hạn ở mức này.
Không ngờ ngày hôm sau chị ta lại đến gặp tôi.
[Chị nghe nói bây giờ em đã chuyển đến sống với chồng rồi? 】
Tôi đã trả lời:
【Đúng. 】
[Vậy nhà của em có trống không? 】
Khi mới tốt nghiệp, tôi đã làm việc rất chăm chỉ chỉ để mang lại cho mình cảm giác an toàn. Chính nhờ nghị lực này mà tôi đã có thể sở hữu được ngôi nhà nhỏ của riêng mình.
Tôi đã chia sẻ những điều này với chị họ như là chia sẻ tin vui.
[Đã sẵn sàng cho thuê. 】
Tôi nói sự thật.
Căn nhà nhỏ đó được trang trí cẩn thận và tâm huyết nên tôi không muốn cho thuê nên cứ chần chừ.
[Đừng thuê, cho chị mượn ở tạm đi. 】
Chỉ một chút lơ là, chị ta đã tuyên bố một câu khá kỳ lạ.
Tôi cau mày.
【Ý chị là gì? 】
Một lúc sau chị ta gọi điện thoại đến.
Tôi nhấc máy, chị ta vẫn tươi cười nói với tôi:
"Thi Thi, không phải em cũng biết chị đang mang thai đứa con thứ hai sao? Hai tuần nữa là đến ngày dự sinh. Em biết đấy, trong căn nhà nhỏ của chúng ta có rất nhiều người sống, trong thời gian ở cữ cũng có rất nhiều người thân đthăm, bất tiện lắm..."
Tim tôi đập thình thịch và tôi có một linh cảm không lành.
Quả nhiên, giây tiếp theo, chị ta nói:
“Chị nghĩ, dù sao nhà em cũng vẫn trống, sao không cho chị dọn vào ở một hai tháng, để chị hết thời gian ở cữ và chăm sóc bản thân thật tốt ấy, hiểu không? Chị đã sinh một lần rồi. Lúc đó, chị còn trẻ và thiếu hiểu biết, không biết tầm quan trọng của việc kiêng cữ. Chị đã rất bất cẩn trong quá trình ở cữ, gây ra rất nhiều bệnh tật nên lần này chị muốn được kiêng tốt hơn và sửa chữa mọi thiệt hại trước đây… "
Chị họ tôi tiếp tục nói.
Cuối cùng tôi cũng hiểu ý chị ta là muốn sống trong nhà tôi.