Nơi Ta Không Còn Thuộc Về Nhau - 05.
Cập nhật lúc: 2024-10-27 16:41:20
Lượt xem: 44
Tôi kiên cường ngẩng đầu, lau đi nước mắt của mình, quyết định từ bây giờ.
Tôi sẽ không vì anh mà rơi thêm một giọt nước mắt nào nữa, cũng sẽ không bao giờ quay đầu lại.
Nguyễn Lan gọi cho tôi vào sáng hôm sau, giọng nói ngập ngừng:
"Tuế Tuế, bệnh tình của Giao Giao lại trở nặng. Anh muốn tổ chức một đám cưới cho cô ấy, để bù đắp tiếc nuối vì chưa bao giờ được làm cô dâu. Anh hy vọng em có thể làm người chứng hôn cho chúng tôi."
Tôi sững sờ một giây, chỉ nhàn nhạt đồng ý.
Hôm sau, tôi chọn một chiếc váy đẹp nhất để tham dự lễ đính hôn của họ.
Tôi trang điểm tỉ mỉ, nhất định phải làm mình trở thành người phụ nữ rực rỡ nhất.
Nguyễn Lan chuẩn bị cho tôi một chiếc váy trắng đơn điệu, nhưng tôi quay người ném nó vào thùng rác.
Tại sao tôi phải nghe theo anh ấy để làm nền cho Tống Giao Giao?
Huống chi, hôm nay tôi đến đây không phải thật tâm chúc phúc cho họ.
Vừa đến nơi tổ chức đám cưới, tôi đã thấy Nguyễn Lan ăn mặc bảnh bao, đứng ở cửa đón tiếp khách.
Thấy tôi đến, anh bước dài đến chỗ tôi, đánh giá lớp trang điểm của tôi, hài lòng gật đầu.
"Tuế Tuế, anh biết em sẽ thông cảm cho anh, quả nhiên anh không nhìn lầm, em vẫn là cô gái biết thông cảm và thấu hiểu."
Nói xong, anh định giơ tay ôm tôi vào lòng, nhưng tôi khéo léo né sang một bên.
Tôi nhấc mí mắt nhìn anh, bình thản nói: "Thân phận hiện tại của tôi không hợp để làm người chứng hôn, nhưng tôi vẫn hy vọng anh hạnh phúc."
Nguyễn Lan sững lại, sắc mặt dần trở nên u ám, khó khăn lắm mới nói:
"Tuế Tuế, em biết mà, ai chúc phúc cho anh anh cũng vui vẻ đón nhận, nhưng em rõ ràng biết đây chỉ là một màn kịch, vậy mà còn chúc mừng, trong lòng anh thật sự rất khó chịu!"
Tôi hỏi lại: "Thật sao?"
Nhưng trong lòng tôi đã không còn tin bất kỳ lời nào của anh ấy.
Bạn bè của anh ấy thấy bầu không khí giữa chúng tôi kỳ lạ, liền vội vã tiến tới hoá giải tình hình.
Vừa tươi cười vừa không ngừng khen ngợi tôi:
"Chị dâu hôm nay thật xinh đẹp!"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-ta-khong-con-thuoc-ve-nhau/05.html.]
"Cậu nói thừa rồi, chị dâu của chúng ta là người đẹp nhất."
"Không chỉ xinh đẹp mà còn biết thông cảm, rộng lượng, đoan trang. Quả thật là phúc phần của Nguyễn Lan có mà đến tám kiếp mới gặp được cô vợ thế này!"
Biết thông cảm.
Rộng lượng, đoan trang?
Đáng tiếc, chẳng bao lâu nữa các người sẽ biết tôi “thấu hiểu” như thế nào.
Nghe bạn bè anh ấy tâng bốc, Nguyễn Lan cố gắng giữ một nụ cười ngượng ngùng, gật đầu đồng tình.
Nhưng ánh mắt anh nhìn tôi lại đầy áy náy và bối rối.
Lúc mới ở bên nhau, bạn bè của anh ấy đều nói rằng tôi là người phụ nữ mà anh yêu nhất.
Họ chỉ công nhận tôi là “chị dâu” thực sự, lúc đầu tôi đã rất vui, cảm giác được mọi người công nhận khiến lòng tôi ngọt ngào khó tả.
Nhưng giờ đây, tôi lại thấy danh xưng ấy chói tai đến vậy.
Thậm chí còn cảm giác như ngay từ đầu, họ đã cười nhạo tôi.
Khi lễ cưới bắt đầu, khung cảnh trở nên vô cùng náo nhiệt.
Nhưng tôi chỉ ngồi yên ở góc khuất nhất, tự coi mình như một người ngoài cuộc, lặng lẽ nhìn lễ cưới diễn ra.
Người chủ hôn đứng bên cạnh Nguyễn Lan và Tống Giao Giao, xúc động hỏi họ:
“Cả hai có nguyện cùng nhau đi hết cuộc đời không?”
Nguyễn Lan không hề do dự gật đầu, nụ cười trên môi anh càng lúc càng tươi.
Nhìn anh như vậy, khiến người ta tự hỏi tình cảm của anh và Tống Giao Giao sâu đậm đến mức nào.
Thật khó tin anh chỉ đang cố diễn để hoàn thành tâm nguyện của Giao Giao.
Nhưng dù là thật hay giả, với tôi cũng chẳng có gì khác biệt nữa.
Dù trước khi đến đây, tôi đã tự nhủ phải thật bình tĩnh.
Dù có chuyện gì xảy ra cũng không được khóc, càng không được đau lòng vì một kẻ không đáng.