Nồi Thịt Thai Nhi - Chương 8
Cập nhật lúc: 2024-07-13 21:20:15
Lượt xem: 2,179
6
Sau khi ăn xong bữa tối, trong đầu tôi lại xuất hiện một cảm giác rất lạ.
Có người gặp nguy hiểm!
Tôi lập tức trở mình xuống giường, đi ra ngoài trong bóng đêm.
Thấy bà nội bước những bước nhỏ theo một người đàn ông ra ngoài, tôi cũng vội vàng theo sau.
Trước đây tôi tuyệt đối không dám ra ngoài vào giờ này, nhưng đêm nay không biết tại sao, tôi bỗng lại có thêm can đảm.
Tôi theo kịp bước chân của bà, phát hiện ra bà được gọi đi đỡ đẻ.
Nhờ vào dáng người nhỏ bé, tôi chui qua khe cửa, thấy bà nội đỡ đẻ được một bé gái.
Bé gái vẫn đang khóc òa, gia đình đó không hài lòng nói: “Sao lại là bé gái nữa, thật là phiền phức, bà chị, bà lo liệu đi.”
Nói xong thì nhanh chóng vung tay rời đi.
Bà nội bế bé gái, đưa cho người đàn ông đi cùng.
Người đàn ông nhận lấy bé gái rồi đếm một xấp tiền đưa cho bà: “Bà chị, chỉ thiếu mỗi đứa này nữa thôi là đủ tám đứa rồi, chuyện cậu chủ nhà ông Trần cần tám bé gái để chôn cùng vậy là xong rồi."
Bà đếm tiền, thở dài nói: “Nếu không phải đột nhiên có vụ kiếm tiền từ việc cần bé gái chôn cùng này, tôi cũng không nỡ đâu, cháu trai tôi cũng cần bồi bổ mà.”
Tôi lập tức hiểu ra.
Tức khắc, một cơn buồn nôn sinh lý ập đến.
Tôi cố gắng bịt miệng, không dám để mình phát ra âm thanh.
Hóa ra, những món thịt hầm tôi từng ăn trước đây, đều là...
Chẳng trách sau này tôi không còn được ăn nữa, bởi vì đã có người trả giá cao mua những bé gái này để chôn cùng con trai họ.
Tôi nhận ra nước mắt đã trào ra đầy mặt lúc nào không hay.
Lạ thật, tôi cảm thấy mình cũng không giống mình nữa.
Bố mẹ tôi từ nhỏ đã dạy rằng, tôi là con trai, tôi nên hưởng tất cả tài nguyên của gia đình.
Con gái chỉ là của nợ, là người vô dụng, dù có bị tôi ăn thịt thì có làm sao?
Nhưng tại sao bây giờ, tôi lại cảm thấy đau lòng như vậy.
Cảm giác đau lòng vượt qua cả sự buồn nôn khi biết mình đã ăn thịt.
Tôi thấy đau lòng cho những bé gái đó, chúng không làm gì sai hết, nhưng lại bị đối xử như vậy.
Đợi hai người đi rồi, tôi lặng lẽ theo người đàn ông đó, nhân cơ hội đánh ngất ông ta, rồi ôm bé gái chạy theo con đường khác.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-thit-thai-nhi/chuong-8.html.]
Tôi cũng không biết sao mình lại làm được vậy. Người đàn ông đó trông khoảng bốn mươi tuổi, còn tôi mới tám tuổi, bình thường nếu nhân bản thành mười tôi thì cũng không đánh lại được, vậy mà vừa rồi tôi ra tay, ông ta nháy mắt đã ngất xỉu.
Tôi ôm bé gái chạy như điên về phía trước, dường như trong đầu biết phải đi đâu.
Tôi dừng lại trước cửa một gia đình ở ngôi làng cách đó tám cây số, tôi biết, bà chủ nhà này không thể sinh con, họ rất muốn có một đứa con, dù là trai hay gái cũng được.
Gửi bé gái cho họ chính là cách tốt nhất.
Tôi đặt bé gái xuống, ngạc nhiên phát hiện mình chạy lâu như vậy mà không thấy mệt.
Nghĩ lại chuyện hôm nay chặn ống điếu của bố, bố tôi cố gắng nhưng cũng không chống lại được sức của tôi.
Tôi chậm rì rì về nhà, ánh trăng tỏa xuống chiếu sáng con đường nhỏ cho tôi.
Tôi nghĩ đến cái trái mà lúc trước tôi ăn.
Đúng lúc này, tôi chợt nghe thấy tiếng nói lạ.
“Có vẻ cậu không tệ như vậy, từ nay chúng tôi sẽ không hành hạ cậu nữa.’’
“Ừ, cậu biết sai là được rồi.”
“Có vẻ cậu đã ăn quả vô tâm của đạo trưởng, gốc rễ tội lỗi đã được rửa sạch, cậu đã được thanh tẩy rồi.”
Vô số tiếng nói vọng đến, gần như là vang vọng quanh người tôi.
Chỉ đăng truyện Cơm Chiên Cá Mặn, Cá Mặn Rất Mặn và MonkeyD
Tôi dừng bước, tò mò nhìn quanh: “Ai đang nói vậy? Các người là ai?”
Trong chốc lát, vài làn khói xanh xuất hiện trên mặt đất, biến thành vài đứa trẻ.
Những đứa trẻ mặc yếm, trông đáng yêu như những cô công chúa vậy.
Tôi ngồi xuống nhìn chúng: ‘’Các em là ai?’’
Một đứa trẻ nói: ‘’Chúng em đều là những bé gái bị anh ăn thịt, anh là người phàm, không thể tiêu hóa được chúng em. Dù thân xác không còn nhưng một phần hồn của chúng em vẫn bám vào người anh.’’
Nghe đến đây, tôi lập tức hiểu ra, cúi đầu hổ thẹn: “Xin lỗi…’’
Đứa trẻ tiếp tục: “Anh không cần phải xin lỗi, chuyện này vốn không phải lỗi của anh, chỉ là ban đầu chúng em nghĩ anh xấu nên đã hại anh buồn nôn, không ăn được gì, muốn tra tấn anh đến chết.’’
‘’Bây giờ, chúng em biết rồi, tất cả những chuyện này đều do tên đạo sĩ thối tha đó làm.’’
Tôi tò mò: “Là đạo sĩ ở đạo quán đó?”
Đứa trẻ gật đầu: “Đúng vậy, chính là ông ta.”
“Thực ra ông ta không phải là đạo trưởng ở đạo quán, đạo trưởng thật là sư đệ của ông ta nhưng đã bị ông ta hại c.h.ế.t rồi. Không biết từ đâu mà ông ta biết được một thuật luyện đan tà ác, cần có thân thể của một người đàn ông cực âm và cực dương kết hợp cùng với tà thuật để luyện thành đan dược trường sinh bất lão. Mà thân thể cực âm cực dương nào có thể tồn tại được, nên ông ta đã nghĩ ra một cách, là cho người đàn ông ăn thịt bé gái để đạt được cực âm cực dương.’’
“Đạo trưởng của đạo quán khi nghe được cách này, cảm thấy sát sinh quá nặng, quá âm tà nên không muốn làm. Nhưng không ngờ ông ta lại có ý định hại người, g.i.ế.c đạo trưởng, bên ngoài nói đạo trưởng bế quan tu luyện, trong thời gian này ông ta thay mặt chủ trì đạo quán, thực ra là để thực hiện kế hoạch của mình.”