Nơi trú ẩn của Nam Nam - Chương 2
Cập nhật lúc: 2024-06-12 23:31:51
Lượt xem: 361
07
Tôi rời khỏi đó.
Liên tiếp mấy ngày sau đó, Tống Linh không tìm đến tôi.
Tôi thở phào nhẹ nhõm.
Quên đi thì tốt.
Không tìm đến cũnh tốt.
Tôi xách một túi lớn những món đồ lặt vặt mua từ cửa hàng tiện lợi, bước vào con ngõ nhỏ hẹp tối om.
Những hạt mưa lớn đập vào mặt ô, tí tách tí tách.
Dây điện trong khu nhà cũ treo lủng lẳng, mỗi khi trời mưa, luôn khiến người ta lo lắng về rò rỉ điện.
Bà cụ dưới lầu ngồi ở cửa cầu thang, cười vui vẻ quạt gió.
Bóng đèn trên đầu bà nhấp nháy, tiếp xúc không tốt.
"Bà ơi, sao bà lại ngồi đây? Trời mưa rồi, bà mau vào nhà đi."
Tôi lấy ra một củ khoai lang nướng, nhét vào tay bà, mỉm cười híp mắt.
"Nóng hổi đấy."
Bà cụ tai nghễnh ngãng, lúc này mới phản ứng lại tôi đang nói gì.
"Con gái à, bà đang chờ con đấy.
"Vừa nãy có người đến tìm con, nói là bạn con, bà không tin, để anh ta ở đây đợi."
Trong lúc mơ màng, tôi ngẩng lên.
Tống Linh đứng trên cầu thang, nhìn xuống tôi.
Gương mặt tinh tế của anh chìm trong màn đêm, tay thả xuống bên cạnh có chút run rẩy.
Lần đầu tiên tôi có ý định muốn chạy trốn.
"Bà ơi, con không biết..."
Chữ "anh" chưa kịp thốt ra, cổ tay tôi đã bị Tống Linh nắm chặt.
Anh tiện tay nhận lấy túi nhựa từ tay tôi.
"... Nam Nam."
Giọng anh rất nhỏ, nhưng ngữ khí nghiêm trọng.
Như giọt mưa rơi xuống, vang lên trong lòng tôi.
Tôi không khỏi bàng hoàng.
Thời gian dường như quay lại năm tôi mười bảy tuổi.
08
Tôi học rất giỏi, luôn đứng trong top năm của lớp.
Nhưng có lần thi giữa kỳ, không hiểu ban giám hiệu uống nhầm thuốc gì, nhất định phải kiểm tra thể chất, còn tính điểm thể dục vào tổng điểm.
Từ nhỏ thể thao tôi đã kém.
Vì thế, xếp hạng trong lớp tụt xuống hơn ba mươi.
Ngày nhận bảng điểm, giáo viên chủ nhiệm nhắc đến tôi trong giờ học.
"Có bạn học nào thể dục quá kém, kéo cả điểm văn hóa xuống.
"Như thế có đáng không?
"Lên đại học cũng phải kiểm tra thể chất, các em nhớ kỹ, rèn luyện tốt, tám trăm mét, nhảy xa chẳng phải dễ sao?"
Tâm trạng tôi vốn đã buồn vì xếp hạng thấp, nghe những lời này, cảm xúc không thể kìm nén.
Tôi rất dễ khóc.
Dù không phải lời lẽ sắc bén, nghe vào tai tôi, vẫn muốn khóc.
Nhận lấy khăn giấy từ bạn cùng bàn, tôi lau vội, cảm thấy có chút xấu hổ, vùi mặt vào cánh tay, tách biệt khỏi ánh nhìn xung quanh.
(Chỉ có súc vat mới đi reup truyện của page Nhân Sinh Như Mộng, truyện chỉ được up trên MonkeyD và page thôi nhé, ở chỗ khác là ăn cắp)
Nước mắt như những hạt ngọc trai đứt dây, thấm ướt áo đồng phục.
Chuông tan học vang lên, mọi người chạy ùa ra căng tin.
Giọng nói dịu dàng của Tống Linh và tiếng phát thanh ồn ào cùng lúc vang lên.
"... Nam Nam."
Như sợ làm phiền tôi, anh hạ giọng.
Nhưng giọng nói này như có ma lực, truyền thẳng vào tai tôi, rồi lan tỏa, tạo nên những gợn sóng trong lòng.
Anh đưa tay nhẹ nhàng xoa đầu tôi.
Tôi bồn chồn dịch chuyển người, giọng ngạt mũi nói: "Đã bảo đừng chạm vào tóc tôi rồi."
"Nếu không đi ăn cơm lại bị hạ đường huyết đấy."
Tống Linh gõ gõ góc bàn.
"... Biết rồi.
"Anh tránh ra được không? Đừng đứng đây chắn đường."
Tôi không muốn Tống Linh thấy khuôn mặt lem luốc của mình.
Tôi biết, nhìn không đẹp chút nào.
Anh bước lên một bước, ngồi vững ở bàn trước.
Tôi chỉnh đốn xong mới phát hiện trên đống sách anh dán một mảnh giấy.
Tôi ngẩn ngơ lấy mảnh giấy ra.
Tống Linh quay đầu lại, ánh hoàng hôn chiếu lên mặt anh, phủ một lớp ánh sáng vàng, làm dịu những đường nét sắc bén.
"Đây là mảnh giấy mà thủ khoa khóa trước để lại.
"Cậu cũng xuất sắc như vậy, Nam Nam."
Rèm cửa bị gió thổi, vung lên cao. Tiếng chim kêu trong trẻo, sân trường náo nhiệt, phát thanh vang vọng.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/noi-tru-an-cua-nam-nam/chuong-2.html.]
Hình ảnh thiếu niên ấy, khắc sâu trong tâm trí tôi.
Tống Linh, mãi mãi là người dịu dàng nhất trong lòng tôi.
09
Tống Linh với thân hình cao lớn co ro trên chiếc ghế sô pha cũ kỹ, trông anh hoàn toàn không hợp với không gian chật hẹp bốn mươi mét vuông này.
Tôi rót cho anh một cốc nước lọc.
Chúng tôi ngồi im lặng.
Tống Linh cầm cốc thủy tinh bằng hai tay, nhấp từng ngụm nhỏ.
Ánh mắt anh cứ liếc về phía tôi.
"Có gì muốn hỏi? Cứ nói đi."
Chính tôi cũng không ngờ, khi ở bên Tống Linh lúc tỉnh táo, giọng tôi lại có thể bình tĩnh như vậy.
"Nam Nam... mai anh có thể lại đến không?"
Tôi cứng họng.
Một lúc sau, tôi mới tìm lại được ý nghĩ đang lơ lửng trên chín tầng mây của mình.
"Không được."
Căn phòng im lặng đến mức có thể nghe thấy tiếng kim rơi.
"Anh biết đấy, Tống Linh.
"Mấy năm nay tôi không tìm anh, vì tôi không muốn gặp anh.
"Nên đừng làm phiền cuộc sống của tôi nữa, được không?"
Tôi cảm thấy có chút buồn cười.
Không ngờ có ngày, tôi lại không kiềm chế mà phóng mọi gai nhọn về phía Tống Linh.
Tôi lấy tư cách gì để nói tôi thích anh?
Tôi là người không xứng đáng nhất để nói thích anh.
Cổ họng Tống Linh trượt lên trượt xuống, không nói lời nào, đặt cốc lại lên bàn.
"Anh sẽ không từ bỏ, Nam Nam."
Tôi cúi đầu, ngón tay nhẹ co lại.
"Anh nhất định muốn tôi nói thật sao?!
"Tôi ghét tất cả các người.
"Tôi không muốn gặp anh.
"Xin anh đừng tìm tôi nữa."
Tôi kéo Tống Linh dậy, dùng sức đẩy anh ra cửa.
Trước khi cửa đóng lại, ánh mắt Tống Linh nhìn tôi sâu thẳm, kiên định.
"Nam Nam, ngủ ngon."
10
Lần nữa gặp Tống Linh, là tại nghĩa trang.
Anh dựa vào thân xe, cúi đầu, vẻ mặt trầm ngâm.
Thấy tôi bước ra từ cổng, anh vội đứng thẳng, bước nhanh về phía tôi.
"Anh đã thấy hết, đúng không?" Tôi hỏi.
Tống Linh đứng yên, khẽ "ừ" một tiếng.
Anh đưa tôi một cốc giữ nhiệt, trong lòng bàn tay còn có hai thanh sô cô la.
"Nước mật ong, em uống chút đi."
Tôi ngẩn người, những lời muốn nói bị nuốt lại.
Vừa rồi tiêu hao quá nhiều sức lực, giờ mặt tôi có chút tái nhợt.
"Không cần đâu." Tôi từ chối.
Tống Linh như đã dự đoán trước, không rút tay lại: "Anh không nhìn thấy gì cả."
Anh kiên quyết bắt tôi nhận lấy.
Lúc tôi tháo khẩu trang, anh quay lưng lại.
Tôi có thể cảm nhận được, vết sẹo xấu xí trên mặt đã mờ đi ít nhiều so với buổi sáng.
Da cũng trở nên mịn màng hơn.
Tôi đeo khẩu trang lại, trong lòng đưa ra quyết định.
"Lên xe đi.
"Anh không muốn biết tại sao tôi không tìm anh sao?"
Vừa dứt lời, Tống Linh đã đáp lại: "Anh không muốn."
Tôi: "?"
Khó khăn lắm mới muốn thú nhận.
Có thể cho tôi chút thể diện không?
Tống Linh thấy tôi hiểu lầm, tiếp tục nói: "Chỉ cần là điều em không muốn nói, đều có thể không nói.
"Nhưng nếu bảo anh đi, rất tiếc, anh không thể làm được."
Phản ứng của Tống Linh, hoàn toàn giống như tôi tưởng tượng.
Những năm qua không tìm tôi, là vì không biết tôi còn sống.
Còn bây giờ, tôi là một người sống, chạy xa đến đâu cũng vô ích.
Tống Linh muốn đuổi theo tôi, chỉ là vấn đề thời gian.
"Tôi vốn không thể sống sót, Tống Linh."