Nữ Chính Trở Về Đi - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-08-20 14:19:43
Lượt xem: 62
Tê Diệu thuận thế nhìn về phía ngoài cửa sổ: “À...”
“Giống nhau mà.” Cậu lộ ra hàm răng trắng noãn, ánh mắt nhìn qua Tê Diệu lóe ra ánh sáng động lòng người, “Em chính là mặt trời nhỏ của anh.”
Ngồi ở trên ghế sô pha, mẹ Tê nhìn xem hai đứa nhỏ nói chuyện, thiếu nữ như không dám lên tiếng nói lời yêu thương đã tràn lan trong lòng đã lâu sợ người lớn nghe được, che lấy gương mặt đỏ ửng nhìn như đang phát sóng trực tiếp phim thần tượng.
Chỉ có người trong cuộc Tê Diệu: “...”
Trình Lịch hơi mở miệng cô liền biết đại sự không ổn.
Gia hỏa này rõ ràng muốn gây chuyện quấy nhiễu cô mà.
Nói Trình Lịch quấy nhiễu hoàn toàn chính xác vì cậu rất quấy nhiễu. Tê Diệu đối với cậu rất quen thuộc, lơ đãng trêu chọc tóc cô, chỉnh quần áo, thừa cơ hội để tạo khoảng cách gần gũi mập mờ giữa hai người. Trên đường đi cậu chỉ thất thần đi, mắt thấy Tê Diệu đem cậu đưa đến nơi vườn hoa nhỏ hẻo lánh, Trình Lịch cả người sung sướng đến muốn bay lên.
Tê Diệu: “...” Bình thường nhìn gia hỏa này còn được, làm sao mà ngày hôm nay càng thấy càng ngu rồi?
Trình Lịch thoã mãn trong lòng, chỉ muốn dắt tay nhỏ mềm mại của Tê Diệu. Hơi thở của cậu quanh quẩn lấy hương thơm sữa tắm dâu tây của Tê Diệu, không khỏi nhiệt huyết sôi trào, trong lúc nhất thời không nghĩ tới tương lai chỉ nghĩ hiện tại ——
Trước mặt có một gốc đại thụ thô to, hai người đi đến dưới đại thụ, vừa lúc có thể dùng như tường chắn. Trình Lịch đưa lưng về phía đại thụ, cùng mặt đối mặt với Tê Diệu, bắt đầu tự hỏi làm cách nào để đổi chỗ cho hai người.
Ngay thời khắc cậu đang kích động muốn thử, đã thấy Tê Diệu yếu yếu đuối đuối bỗng nhiên một cước nâng lên, lướt qua Trình Lịch đạp ở trên thân cây. Động tác của cô rất nhẹ, lại rất có khí thế, trong lúc nhất thời đem Trình Lịch cố định tại chỗ.
Hành động phi thường tự nhiên, không có bất kỳ cảm giác không hài hòa gì.
Trình Lịch: “...” Sao mà có cảm giác, có chút không đúng lắm ở đâu ấy nhỉ?
Chẳng qua rất nhanh cậu liền kịp phản ứng, đây tuyệt đối là cô gái nhỏ tỏ vẻ có ý tứ đối với cậu. Trình Lịch giật mình, thế nhưng muốn cúi đầu, hướng đến cánh môi xinh đẹp hồng hào mềm mại của cô.
“Ngao ngao ngao!”
Lỗ tai đột nhiên bị nhéo, lực đạo siết lại dị thường quen thuộc, nghiền ép lấy số lượng xương sụn không nhiều lắm trên tai cậu. Trình Lịch phản xạ có điều kiện kêu thảm nói: “Sở Du Du cậu điên rồi... Sao...”
Lời nói của cậu đột nhiên im bặt.
Trình Lịch ngạc nhiên mà nhìn chằm chằm Tê Diệu.
Cái cách ra tay cùng lực đạo cực kỳ tàn ác này,cậu cảm thụ qua vô số lần, làm sao có thể là Tê Diệu ở trước mặt.
Hai người bốn mắt nhìn nhau, rơi vào trầm mặc yên lặng.
Hơi gió thổi qua, vài hoa anh đào đầu cành cây có chút rung động, từng mảnh từng mảnh cánh hoa rơi tán loạn trên mặt đất.
Trình Lịch nuốt nuốt yết hầu khô khốc.
“Em... Ai vậy.”
Tê Diệu bình tĩnh thu hồi chân, bắt đầu tinh tế tiết lộ: “Lớp chồi ở nhà trẻ, chuyện cậu tè ra giường bị tớ phát hiện sau đó thẹn quá hoá giận, hai chúng ta đánh một trận, cậu bị tớ kéo rơi mấy chục cọng tóc.”
“Năm đầu trung học năm đó, cậu đem nam sinh lớp bên cạnh xem như con gái, viết cho người ta một phong thư tình, chữ sai hết bài này đến bài khác. Sau đó bị phát hiện đẩy lên trên đầu tớ, làm hại tớ ở ngay trước toàn trường đọc một lần.”
“Cậu có một lần cảm mạo chơi trò chơi cười ra bong bóng nước mũi.”
“Cậu chơi Quyền Hoàng siêu cấp thối còn không nguyện ý nhận thua.”
“Tớ giúp cậu theo đuổi hoa hậu giảng đường, giúp cậu viết qua thư tình,giúp cậu tìm lý do nói dối, giúp cậu gian lận miễn cho cậu đi thi toán học...”
“Ngừng ngừng ngừng!!!”
Mắt thấy nội tình đều muốn bị phơi ra ánh sáng, mặt Trình Lịch đều tái rồi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-chinh-tro-ve-di/chuong-17.html.]
Cậu giống như gặp quỷ, ngơ ngác mà nhìn thẳng chằm chằm vào Tê Diệu, sau một lúc lâu cũng chưa lấy lại tinh thần. Trình Lịch lại dụi dụi mắt lại xoa xoa mặt, bốp một cái tát lên trên mặt mình, khuôn mặt trắng nõn sạch sẽ đỏ lên một mảnh, hiển nhiên biểu hiện vừa rồi như quỷ nhập vào người.
Sắc mặt Trình Lịch lúc xanh lúc trắng, biểu lộ cứng đờ, khẩn trương đến cả người đều đang run rẩy: “Tớ không nghe lầm chứ? Cậu... Cậu...”
“Suỵt, không thể nói ra được.” Tê Diệu nghiêm túc nhìn qua cậu, “Chuyện này, trời biết đất biết, cậu biết tớ biết.”
Trình Lịch bừng tỉnh đại ngộ, dùng một loại biểu lộ cực kì khủng bố, run rẩy hỏi: “Cậu c.h.ế.t rồi à?”
Tê Diệu: “...”
Giờ phút này trong mắt của cô, Trình Lịch đã c.h.ế.t đến mức không thể c.h.ế.t thêm.
Nếu không phải sợ bị người khác phát hiện không hợp lý, đã sớm vặn lấy lỗ tai Trình Lịch hành hung một trận, đoán chừng cậu cũng không dám né tránh.
Tê Diệu đè thấp giọng, nhỏ giọng nói ra: “Linh hồn của tớ bám vào trên người của Tê Diệu đó!”
“Cái gì? Vậy, vậy trên người cậu là cái gì?”
“Nếu biết là cái gì tớ còn đến nỗi vây ở chỗ này hay sao?”
Trình Lịch ngốc nửa ngày, rốt cục kịp phản ứng, cũng rốt cục ý thức được chuyện này đối với “Tê Diệu” nói tới nghiêm trọng đến mức nào.
“Diệu Diệu... Ách không, Du Du...”
“Cậu vẫn là gọi tớ Diệu Diệu đi, nhất định phải nhớ kỹ, ở trước mặt bất kỳ người nào đều tuyệt đối không thể lộ tẩy.”
Trong khoảng thời gian ngắn, nhân sĩ Trình Lịch thành công từ người không biết chuyện biến thành chó săn tận tâm và trung thành.
Cậu biểu lộ nghiêm túc: “Cậu muốn tớ làm cái gì?”
“Có hai chuyện. Chuyện thứ nhất, biết rõ ràng đồ vật của tớ bị bán đi đang ở đâu.
Chuyện thứ hai, giúp tớ tìm xem có đại sư nào đáng tin cậy, chuyện này quá mơ hồ, mặc dù tớ cũng không dám tin tưởng, nhưng trước mắt không có bất kỳ biện pháp gì để giải quyết.
Chuyện thứ ba, nhất định phải giúp tớ nhìn chằm chằm cô nàng kia, miễn cho nàng ta dùng thân thể của tớ làm chuyện xấu.”
Trình Lịch gật đầu như giã tỏi, nhưng ánh mắt một mực liếc về phía chân nhỏ của Tê Diệu.
Tê Diệu phản ứng cực nhanh: “Cậu nhìn nơi này làm gì vậy?”
Trình Lịch do dự một chút, cẩn thận từng li từng tí hỏi: “Cậu... Có bay được hay không?”
Tê Diệu: “...”
***
Trên lỗ tai Trình Lịch mang theo mấy dấu đỏ trở về.
Cậu không hề lưu lại ăn cơm trưa là sợ giờ phút này tâm thần có chút không tập trung lộ ra chân tướng, hiện tại quan trọng nhất chính là sửa sang lại mạch suy nghĩ, biết rõ ràng nên làm như thế nào tương đối tốt.
Về đến nhà, cậu ngồi ở trên ghế sô pha trên phòng khách lầu một, bỗng nhiên che mặt, phát ra tiếng nghẹn ngào thống khổ.
Quản gia sợ hãi.
“Thiếu gia làm sao vậy? Là thân thể không thoải mái hay sao?”
Trình Lịch thống khổ lắc đầu.
“Xong đời rồi...”
Đến ngay cả thời điểm mắng cậu, mà mẹ nó như thế nào cậu cũng thấy đáng yêu là sao?