Nụ Hôn Hồng Nhan - Chương 16
Cập nhật lúc: 2024-05-31 19:34:26
Lượt xem: 486
Tôi há miệng, nhưng cổ họng nghẹn ngào không phát ra được âm thanh.
Hạ Văn Tự nhìn chằm chằm vào tôi, đôi môi mỏng đột nhiên cong lên.
"Không phải đúng không? Vậy thì tốt.”
"Tôi nói cho cô biết, tôi cũng vậy. Yêu cô á? Cười c.h.ế.t mất, sao có thể chứ.”
"Cô có thể cút đi được rồi.”
"Đồng Nhan, sau này đừng để tôi nhìn thấy cô nữa, nhìn thấy một lần là tôi xử một lần."
18.
Tôi vội vã rời đi.
Tôi nghĩ, chúng tôi sẽ không bao giờ gặp lại nhau nữa.
Tôi đã thuận lợi ra nước ngoài.
Cuộc sống du học ban đầu rất mới mẻ, nhưng sau đó tôi nhận ra nó thật nhàm chán.
Món ăn dở tệ, tôi nghĩ, đây chính là một cơ hội kinh doanh.
Tôi đã hợp tác với một chàng trai người bản địa và mở một nhà hàng Trung Quốc nhỏ đối diện trường.
Chúng tôi bán đủ các món ăn ngon của Trung Quốc.
Việc kinh doanh vô cùng phát đạt.
Thỉnh thoảng, tôi lại nhớ đến Hạ Văn Tự.
Đặc biệt là khi mới đến nước ngoài, mỗi đêm khi trở về nơi ở một mình, một cảm xúc buồn bã không rõ nguồn gốc ập đến.
Lúc này, tôi sẽ nghĩ đến anh ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-hon-hong-nhan/chuong-16.html.]
Tôi nhớ về khoảng thời gian chúng tôi sống cùng nhau, nhớ nụ cười của anh ta khi cúi xuống hôn tôi.
Gương mặt ba mẹ tôi thật mờ nhạt.
Anh ta là người tôi gần gũi nhất trong những năm qua.
Vì vậy, tôi nghĩ đến anh ta cũng là điều bình thường.
Dù sao thì chỉ cần không nghĩ đến anh ta vào ban ngày là được, còn ban đêm thì tôi cho phép mình đa sầu đa cảm.
Nhưng rồi, flag vừa mới dựng lên, ban ngày tôi đã gặp Hạ Văn Tự ở cửa hàng!
Anh ta dẫn theo một cô gái nước ngoài tóc xoăn dài, vào cửa hàng và gọi đồ ăn.
Vừa nhìn thấy anh ta, não tôi gần như c.h.ế.t máy.
Tại sao anh ta lại ở nước ngoài?
Còn anh ta, khi nhìn thấy tôi, biểu cảm rất lạnh lùng, giống như lúc tôi mới quen anh ta vậy.
Nhưng anh ta đã trưởng thành hơn, khuôn mặt không còn vẻ trẻ con của thời đại học nữa mà trở nên góc cạnh và đẹp trai hơn.
Ngay khi anh ta bước vào cửa hàng, tất cả phụ nữ đều chăm chú nhìn anh ta.
Tôi bình tĩnh giúp anh ta gọi món và phục vụ.
Trong suốt quá trình đó, chúng tôi không nói một lời nào.
Anh ta thậm chí còn không thèm nhìn tôi.
Tôi nghĩ, có lẽ anh ta đã quên tôi mất rồi.
Tôi tưởng chuyện này đến đây là kết thúc, chỉ là một chuyện nhỏ không đáng kể.
Nhưng vào buổi tối, tôi nhận được một cuộc điện thoại từ một số lạ.
Là của Hạ Văn Tự.