Nữ minh tinh hàng đầu tái sinh thành người quản lý của đối thủ - Chương 4 + 5
Cập nhật lúc: 2024-10-24 15:13:26
Lượt xem: 1
Chương 4 bị lừa tiền bồi thường bảo hiểm.
"Vậy thì chị Trần đã tự mình đưa ra quyết định." Phó Vận Đình thấp giọng lẩm bẩm
Phó Thi Ngữ: Trần Tả nhất định có vấn đề. Giấy chứng nhận biệt thự bất động sản và một số tài sản đều thuộc về chị ta.
"Sao hôm qua chị không đến tìm em? Hay là linh hồn của chị xuyên qua người quản lý nhỏ này mà không để ý đến việc sống c.h.ế.t của chị? Chị đã làm em khóc cả đêm. "
Phó Thi Ngữ thực sự rất sợ nếu em gái cô tiếp tục khóc, cô vội vàng chặn lại và nói:
" Đừng khóc . Chị không biết liệu người quản lý này có quay lại hay không. Nói thật, chị thực sự không muốn ở lại thế giới này sau khi mắc bệnh ung thư dạ dày . Mọi gia sản chị đã để lại hết cho em. Em chỉ cần phải ăn, uống và vui chơi vui vẻ là đủ rồi. Vì vậy chị vẫn muốn đợi linh hồn của người quản lý này quay trở lại để có thể lên thiên đường và đầu thai ”.
"Bằng không thì chị lại theo Cố Lâm Uyên về nhà hắn ta làm gì? Chị đã chờ ở đó cả đêm nhưng không hề có một động tĩnh gì từ người quản lý.”
Phó Thi Ngữ vừa nói vừa đập mạnh vào cánh tay Phó Vận Đình. Dù sao cô cũng là một nữ minh tinh đỉnh cao nhưng hiện tại linh hồn cô đã ẩn vào người quản lý trẻ tuổi này , đồng thời cũng là quản lý của kẻ thù không đội trời chung của cô .
Mỗi lần nghĩ đến điều này , Phó Thi Ngữ lại muốn nổi giận .
"Vậy chúng ta đến công ty bảo hiểm hay về nhà? Em vẫn còn chìa khóa dự phòng ở nhà của chị?" Phó Vận Đình nhìn Phó Thi Ngữ đang tức giận cẩn thận nói
"Trước tiên ta nên đến công ty bảo hiểm !" Phó Thi Ngữ bất đắc dĩ nói .
"Được rồi, vậy em sẽ mang xe đến ." Phó Vận Đình cuối cùng cũng thức tỉnh và nhanh chóng chạy ra ngoài.
Phó Thi Ngữ có sự giúp đỡ của Phó Vận Đình sẽ thuận tiện hơn nhiều . Vì cô không nghĩ rằng người đại diện này lại nghèo như vậy.
Người quản lý này thậm chí còn không có xe đi lại, mà nếu Cố Lâm Uyên không cung cấp chỗ ở trong hợp đồng , có lẽ cô ta sẽ phải sống dưới tầng hầm!
Mặc dù bây giờ Phó Thi Ngữ đang sống trong căn hộ của Cố Lâm Uyên, nhưng nó thật sự bất tiện, hơn nữa cô lại mắc bệnh sợ ở cùng người lạ huống hồ giờ đây cô còn ở với người đàn ông mà cô coi là kẻ thù không đội trời chung.
Trước đây họ đã là kẻ thù không đội trời chung , Phó Thi Ngữ luôn không ưa anh ta , may mắn thay, ngày hôm qua anh ta không có ở nhà, nếu không cô sẽ muốn đầu độc anh ta bất cứ khi nào có cơ hội và khiến anh ta biến mất trước mắt cô.
Điều ghê tởm nhất là Phó Thi Ngữ đến dự đám tang của chính mình cùng với anh ta.
Bây giờ thì tốt rồi, nhờ có em gái Phí Vận Đình, Phó Thi Ngữ có thể lập tức từ chức .
Nhưng cô vẫn phải trả lại số tiền tôi nợ anh ta .
Mặt trời chiếu sáng rực rỡ vào lúc ba giờ chiều. Trong vòng nửa giờ , chúng tôi đã đến công ty bảo hiểm nơi Phó Thi Ngữ đăng ký.
Trên đường đi, Phó Vận Đình đã bị Phó Thi Ngữ đang ngồi ở ghế phụ liên tục tấn công .
" Em có bằng lái xe bao nhiêu năm rồi ? Tại sao khi lái xe lại phải phanh gấp? Em lại muốn bỏ lại linh hồn của chị lần nữa à ? "
" Chị có thấy phía trước không? Luôn cúi đầu như vậy , sao nhìn xe phía trước thế ? "
" Em đúng là kẻ sát thủ trên đường . Lần sau chị thực sự không ra ngoài cùng em. "
……
phó Thi Ngữ nói mãi không ngừng , cô muốn dừng lại, nhưng nhìn thấy vẻ mặt ngu ngơ của em gái mình , cô thực sự không thể dừng lại.
Phó Vận Đình đã trốn khỏi xe ngay khi cô đến bãi đậu xe ngầm của công ty bảo hiểm .
Cô không thể chịu được sự cằn nhằn của chị gái nên đã chuyển ra ngoài sống một mình.
Bây giờ nó vẫn như vậy . Nhìn chị gái đang tức giận, Phó Vận Đình không dám cãi lại , thậm chí còn thì thầm an ủi chị gái . “ Đừng giận, Bây giờ tôi có thể tự mình thức tỉnhkhông ? "
" Pah, pah, pah ." Phó Vận Đình giả vờ tát mạnh vào mặt mình nói : "Nhìn xem, mặt em đã bị đánh đến sưng như vậy ? Chị còn không mau cười đi!"
Phó Thi Ngữ biết rằng mình có chút hơi dài dòng , nhưng cô và em gái sống nương tựa vào nhau. Ngoài dì ra , em gái cô là người thân duy nhất còn lại ở đây .
Cô thực sự sợ Phó Vận Đình sẽ bị bắt nạt .
Ở kiếp trước , cô đã làm việc chăm chỉ để mang lại cho em gái mình một cuộc sống tốt đẹp hơn.
Thành thật mà nói , chỉ mất một tuần kể từ khi Phó Thi Ngữ biết được từ người đại diện của mình , rằng cô bị ung thư dạ dày giai đoạn cuối cho đến khi điều trị bằng sốc điện để xuyên thấu tâm hồn . Cô thực sự không có thời gian để nói lời tạm biệt với em gái mình thậm trí cả dì và những người khác .
Họ đi thang máy từ bãi đậu xe nên và đến trước cửa công ty bảo hiểm trong vòng vài phút .
Phó Vận Đình trực tiếp đến gặp giám đốc công ty bảo hiểm.
Bây giờ Phó Thi Ngữ không nên ra mặt vì dù có nghĩ thế nào đi chăng nữa, cô vẫn cảm thấy mình đang lừa gạt công ty bảo hiểm .
Giám đốc bảo hiểm Trương Cường cũng biết Phó Vận Đình vì dù sao cô cũng là em gái của Phó Thi Ngữ là một ngôi sao lớn, và cô ấy cũng là khách hàng lớn của anh ta .
Trương Cường đã biết mọi chuyện về hoàn cảnh gia đình của Phó Thi Ngữ. Tất nhiên, anh cũng biết rằng chị của cô chắc chắn đã để lại một số tiền lớn cho Phó Vận Đình .
Anh cũng đang nghĩ xem khi nào anh sẽ đến trước cửa để bán thêm bảo hiểm nhân thọ cho Phó Vận Đình .
Bây giờ Phó Vận Đình đã trực tiếp đến gặp anh, điều này giống như một chiếc bánh từ trên trời rơi xuống . Làm sao Trương Cường có thể bỏ qua cơ hội bán hàng này , "Xin chia buồn với chị Phó Vận Đình . Tôi rất buồn khi thấy chị gái chị rời đi. Nhưng vì tôi quá bận và không phải là người có tiếng tăm nên tôi không dám đến dự đám tang của chị gái cô. Tôi thực sự xin lỗi ”.
Phó Vận Đình :Quả nhiên là chiêu trò chào hàng của bảo hiểm. Thật sự rất khéo léo
Phó Vận Đình đã gặp nhiều người ăn nói lưu loát như vậy nên không thèm đối phó mà đi thẳng vào vấn đề : " Chúng tôi đến đây để nhận tiền đền bù bảo hiểm của Phó Thi Ngữ. Thủ tục cần những gì? "
" Cô là ai ? " Người đại diện sau đó chú ý đến một cô gái đứng cạnh Phó Vận Đình. Phó Thi Ngữ hiện tại ở bộ dạng này trông như đang ở độ tuổi đôi mươi , mặc quần jean trắng trắng , đơn giản nhưng khác thường.
Khuôn mặt không trang điểm có phần trong sáng và có sức hút khó giải thích.
" Ồ, tôi quên giới thiệu , xin chào, tôi là một người nghèo nổi tiếng ở địa phương . " Phó Thi Ngữ trả lời một cách thản nhiên , không buồn tiết lộ danh tính của mình.
Trương Cường nhìn cô gái nhỏ trước mặt, trông có vẻ hơi tội nghiệp, nhưng anh ấy đã bán bảo hiểm hơn mười năm và anh ấy không từ chối bất cứ con mồi nào: “ cô gái này thật đúng là bí ẩn.”
" Nhưng tiền bồi thường bảo hiểm của cô Phó Thi Ngữ đã được gửi vào tài khoản của người đại diện Trần Tả . Dù thế nào đi nữa, khi còn sống chị gái cô đã tín nhiệm ta và đã mua toàn bộ bảo hiểm ở chỗ ta, nên khi tôi nghe tin về việc điều trị bệnh của chị gái cô và chi phí không đủ nên tôi đã tôi đã trực tiếp ứng trước tiền cho chị Trần khi hồ sơ đền bù lúc đó chưa hoàn tất. Và cũng ngay tiền bảo hiểm tử vong ta cũng ứng trước để đưa cho Chị Trần vì chị Trần liên tục nói với tôi rằng đang cần tiền gấp ” .
Phó Thi Ngữ : lại là cần tiền gấp à ? Tôi đã được thông báo về bệnh hiểm nghèo từ lâu nhưng sau đó không được điều trị gì . Vậy tiền đã dùng đi đâu ? Trần Tả?
Phó Vận Đình siết chặt nắm đ.ấ.m : Dù không biết lý do nhưng chị gái cô đang cần tiền gấp nhưng vẫn không động đến số tiền để lại cho cô . Cô thực sự cảm động nhưng cũng hận bản thân mình đã không hăng hái tranh giành. .
" Anh gọi cho người đại diện khi nào?" Phó Thi Ngữ dường như đã phát hiện ra manh mối.
Trường Cương trải ra một bàn ghi chép chuyển tiền bảo hiểm trước mặt Phó Vận Đình.
Phó Thi Ngữ bước đến bàn làm việc cau mày.
Phó Thi Ngữ phát hiện ra rằng một khoản tiền bồi thường lớn đáng lẽ phải thuộc về cô đã được chuyển vào tài khoản của Chị Trần .
Phó Thi Ngữ thực sự có một chút sốc. Cô ấy luôn tự mình trả tiền nhập viện và chưa nhận được bất kỳ khoản bồi thường bảo hiểm nào . Những khoản này chắc chắn đều do chị Trần bỏ túi.
Còn có một chú ý Cố Lâm Uyên một trăm vạn?
Đột nhiên đầu của Phó Thi Ngữ cảm thấy đau dữ dội
Một cảnh tượng đau đớn xuất hiện , với một bóng người mờ ảo đứng bên giường bệnh, khuôn mặt của chị Trần hiện ra lờ mờ .
Sau khi chị Trần rút ống oxy ra, khi đó Phó Thi Ngữ sắp nghẹt thở, cô nghe thấy chị Chen đang trò chuyện với một người đàn ông.
" Cuối cùng cô ta cũng chết. Nếu không có khoản tiền bồi thường bảo hiểm cao , tôi sẽ không thể giả vờ ở trước mặt cô ấy thêm một giây phút nào hết."
"Giờ c.h.ế.t là tốt rồi !"
Phó Vận Đình nhìn thấy Phó Thi Ngữ đổ mồ hôi trán và gần như không thể chống đỡ cơ thể mình. Cô nghĩ chị gái mình giống như không thể tiếp xúc với ánh sáng ban ngày trong một thời gian dài .
Phó Vận Đình nhanh chóng đỡ Phó Thi Ngữ , nói lời cảm ơn với Trương Cường rồi rời đi.
Sau khi ra khỏi công ty bảo hiểm , Phó Vận Đình nhìn Phó Thi Ngữ thần sắc bất ổn an ủi cô: " Đừng buồn quá. Số tiền chị đưa cho em vẫn còn, và em vẫn còn chìa khóa dự phòng ở nhà của chị, không đến mức phải để chị lưu lạc ngoài đường.
Chương 5 Đừng c.h.ế.t quá thảm hại
Phó Thi Ngữ vẫn không hiểu nổi, cô mơ hồ nghe thấy chị Trần đang nói chuyện với một người đàn ông , cô không thể nghe rõ người đàn ông đó nói gì , nhưng cô nhớ rõ rằng giọng nói đó giống hệt như của Cố Lâm Uyên .
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-minh-tinh-hang-dau-tai-sinh-thanh-nguoi-quan-ly-cua-doi-thu/chuong-4-5.html.]
Phó Thi Ngữ càng cố nhớ lại thì đầu cô càng muốn nổ tung.
"A!"
Ngay khi Phó Vận Đình đỗ xe trước mặt Phó Thi Ngữ, cô đã nghe thấy chị mình đang ôm đầu nằm trên ghế phụ la hét.
"Chị, có chuyện gì vậy? Chúng ta đến bệnh viện nhé ?" Phó Vận Đình nhanh chóng nắm lấy tay Phó Thi Ngữ và lo lắng hỏi .
Phó Thi Ngữ xua tay , hít một hơi thật sâu và từ từ ngẩng đầu lên, đôi mắt đỏ hoe và vẻ mặt đầy kháng cự.
" Cả đời này có mệt c.h.ế.t chị cũng sẽ không bao giờ đến bệnh viện ".
"Chị, em sợ linh hồn của chị sẽ rời khỏi thân xác này, em cũng chưa có thời gian báo đáp chị. Đừng rời đi sớm như vậy có được không." Phó Vận Đình không muốn sống ở đây một mình, nói không mạch lạc và bất giác nắm lấy tay Phó Thi Ngữ .
" Ai nói với em rằng chị sẽ rời đi! Em có nghĩ rằng chị có phép thuật không mà muốn tới thì tới, muốn đi thì đi.” Cơn đau đầu của Phó Thi Ngữ vừa rồi đã bị xóa sạch bởi sự ngạc nhiên của cô
Điều đau đầu bây giờ là làm sao để em gái cô trở thành người bình thường.
"Em suốt thời gian vừa rồi đều bị ám ảnh, chỉ sợ linh hồn người quản lý này sẽ quay lại đẩy chị ra ngoài ." Phó Vân Đình giọng nói đầy nước mắt.
Vẻ mặt Phó Thi Ngữ u ám và không rõ ràng, cô thực sự không biết liệu mình có đột ngột rời đi hay không, nhưng cô vẫn phàn nàn: "Không phải em luôn ghét chị sao? Em vẫn nghĩ chị hay cằn nhằn, thì cj đi rồi không phải sẽ tốt sao ?”
Phó Vận Đình bĩu môi , khoanh tay trước ngực: "Hừ, em không có. Làm sao có thể nói em gái mình như vậy ? Dù chị có cằn nhằn thế nào, em cũng sẽ không ghét."
Phó Thi Ngữ nhìn cô em gái trẻ con trước mặt, nói đùa: “Em là không dám làm vậy vì chị thật sự không có gì để em ghét ,nhưng em lại luôn bất đồng, chị dù có c.h.ế.t thì quỷ nó cũng ghét bỏ bà từ chối chị của em.”
Mặc dù Phó Vận Đình bên ngoài là một nhà thiết kế xuất sắc , nhưng cô ấy vẫn trông như một đứa trẻ chưa lớn trước mặt Phó Thi Ngữ .
Phó Thi Ngữ nhất thời không nói nên lời , “em là 3 ngày nay không bị chị đánh nên cảm giác ngứa ngáy phải không ?
Phó Vận Đình rốt cục cũng nhìn thấy sắc mặt Phó Thi Ngữ hồng hồng trở lại
Vì vậy, cô nhanh chóng trốn khỏi xe và tránh xa Phó Thi Ngữ khi chị gái cô tức giận .
Phó Vận Đình đứng ở cổng cộng chờ và cẩn thận nhìn xung quanh .
Nhưng Phó Vận Đình phải nói rằng đây là khu biệt thự cao cấp an toàn gần đây rất nhiều ngôi sao lớn và người nổi tiếng trên Internet .
Hệ thống an ninh cũng tương đối tốt, nói chung là không có pass card thì không thể vào được .
Nhân viên bảo vệ biết cô là em gái của Phó Thi Ngữ nên cũng không ngăn cản quá nhiều .
Phó Vận Đình vừa lấy chìa khóa ra , nhân viên bảo vệ đã mở cửa thò đầu ra ngoài : " Cuối cùng thì cô cũng đến rồi. Một kẻ nào đó đã chuyển đến biệt thự của chị gái cô . Tôi đã bị phàn nàn mấy ngày nay rồi .”
"Nhưng anh ta có giấy thông hành, còn nói anh ta đã mua biệt thự rồi . Các cô biết đấy, người sống ở đây đều là quý tộc chúng tôi cũng không dám đắc tội bọn họ."
Phó Vận Đình có vẻ ngạc nhiên , cô quay lại nhìn Phó Thi Ngữ trong xe.
Phó Thi ấy mắc chứng sợ người lạ và dị ứng với đàn ông .
Đừng nói đến việc đưa một người đàn ông lạ vào nhà , ngay cả một con muỗi đực cũng không cho bay vào.
"Vậy ông có biết là ai đã đưa anh ta tới không ?" Phó Vận Đình nhỏ giọng hỏi
Dù đã ở rất xa nhưng cô vẫn lo lắng chị gái mình sẽ nghe thấy nên cố tình ghé đầu vào cạnh nhân viên bảo vệ nói
"Người đại diện cũ của chị gái cô , chị Trần ." Nhân viên bảo vệ cũng đến gần cô và nói với giọng điệu giống cô . Anh ta nghĩ Phó Vận Đình sợ bị giám sát .
" em làm gì vậy? " Một giọng nữ vang lên từ bên cạnh .
Phó Vận Đình Hoảng sợ, nhanh chóng tách khỏi nhân viên bảo vệ.
" Không... không có gì..." Phó Vận Đình lắp bắp .
Phó Vận Đình : Đã đến đây rồi, chúng ta chỉ có thể tùy theo hoàn cảnh mà hành động .
"Không sao đâu, tại sao em lại nói lắp vậy?” Cô cố tình hỏi vặn lại vì biết rằng em gái cô sẽ nói lắp mỗi khi nói dối .
"Em... em chỉ sợ... Ồ, về nhà chị sẽ biết!" Phó Vận Đình lười giải thích và sải bước về nhà chị gái mình.
Phó Thi Ngữ đi sau lưng lại nói thêm một câu nữa .
khi chậm rãi đi trên con đường quen thuộc, Phó Thi Ngữ cuối cùng cũng cảm thấy như được tái sinh . Cơ thể cô cũng trẻ trung hơn, cô cảm thấy tràn đầy năng lượng và bước đi mạnh mẽ hơn.
Nhưng cảm giác này không kéo dài được lâu khi cô nhìn thấy một đống chai bia và tàn thuốc vương vãi trước cửa nhà , cô run lên vì tức giận .
"Chị mới một hai tuần không về nhà, tay ai gãy mà lại Ném rác vào nhà chị như vậy."
Phó Thi Ngữ liếc nhìn Phó Vận Đình và hỏi : " em đã vứt cái này à ?"
Phó Vận Đình bất mãn nói: "em đã không ở đây . Làm sao em có thể vứt nó đi được?"
Phó Thi Ngữ trừng mắt nhìn Phó Vận Đình, Cô mắc chứng sợ đồ lạ và cảm thấy không vui khi nhìn thấy rác trên sàn nhà .
Phó Vận Đình không dám nói lại khi nhìn thấy ánh mắt của chị gái cô .
Đau buồn rồi nhặt từng cái rác ở cửa .
Trong vòng vài phút sau khi nhặt nó lên , cánh cửa mở ra.
Người mở cửa là một người đàn ông trung niên khoảng ba mươi bốn mươi tuổi, thân hình mập mạp, khuôn mặt gân guốc , đôi mắt nhìn ác ý.
Phó Vận Đình cảm thấy hơi lo lắng , và cô kéo Phoó Thi Ngữ đang ngồi xổm để phân loại rác .
"Em đang làm gì vậy? Tay bẩn quá đi, đừng chạm vào chị . " Phó Thi Ngữ không vui nói.
Khi cô hất tay em gái mình ra và giận dữ ngẩng đầu lên
Sau đó, cô thấy người đàn ông khốn khổ này đang nhìn cô một cách nghiêm khắc.
Phó Thi Ngữ nhìn thấy anh ta đi ra từ biệt thự của cô, cô tức giận lớn tiếng hỏi: " Anh là ai? Tại sao anh lại ở trong biệt thự của tôi?"
"Biệt thự của cô? Đây là biệt thự Chị tôi mua cho tôi."
"Chị gái tôi là quản lý của ngôi sao nữ nổi tiếng Phó Thi Ngữ Trần Tả, tên tôi là Trần Binh. Cô có nghe nói đến tôi chưa?"
"Trần Tả? Lại là Trần Tả." Giọng nói của Phó Thi Ngữ lạnh lùng, trong mắt lộ ra vẻ sát khí .
Trần Bình nhún vai , với thái độ ngạo mạn: "Có vẻ như cô đã nghe nói đến. Chị gái tôi là một quản lý xuất sắc. Rất nhiều nữ minh tinh và người nổi tiếng trên Internet muốn cô ấy làm quản lý"
"Thấy hai người dáng người và ngoại hình đều đẹp, nếu muốn trở thành ngôi sao, tôi có thể giúp hai người giới thiệu một tiếng."
"Điều kiện đầu tiên là..." Trần Bình trong mắt tràn ngập tà ý.
"Em phải phục vụ anh thật tốt. Anh có thể đảm bảo rằng em sẽ trở thành một nữ minh tinh hàng đầu như Phó Thi Ngữ trong tương lai." Trần Bình vừa nói vừa cố gắng chạm vào khuôn mặt của Phó Vận Đình bằng đôi tay mập mạp của hắn.
Hắn vẫn chưa biết rằng mối nguy hiểm đang lan rộng.
Vẻ mặt Phó Vận Đình không thay đổi, trong lòng cô thầm cầu nguyện mình sẽ không c.h.ế.t thảm như vậy!
“Bụp” Phó Thi Ngữ vung tay thật mạnh và đánh thẳng vào tay Trần Bình.
"Tôi có thể phục vụ anh bằng nắm đ.ấ.m của tôi không?" Phó Thi Ngữ lắc bàn tay từ cái tát trước đó và nói một cách u ám.
Phó Vận Đình: Tôi đây còn không dám đắc tội mà chỉ biết vâng lời. Anh là đang tìm cái chết. Chị gái tôi là đai đen Taekwondo.
Trần Bình chưa kịp phản ứng, Phó Thi Ngữ đã tung ra một cú đá vòng tròn, trúng vào bắp chân của Trần Bình khiến hắn ta khuỵu xuống đất.
Trần Bình gầm lên giận dữ đứng dậy và nhanh chóng chạy tới, cố gắng dùng vũ lực để trấn áp Phó Thi Ngữ.
Phó Thi Ngữ sử dụng kỹ năng Taekwondo để thực hiện một số cú đ.ấ.m kết hợp nhanh chóng, khiến Trần Bình sợ hãi và liên tục rút lui.
Giữa lúc hỗn loạn, Trần Bình nhặt chai rượu trên mặt đất lên, đập mạnh xuống đất khiến nó vỡ tan.