Shopee Chạm để tắt
Lazada Chạm để tắt

Nữ Minh Tinh Ngổ Ngáo - Chương 16

Cập nhật lúc: 2024-03-25 00:53:04
Lượt xem: 2,718

Tôi túm cổ áo cô ta lên.

"Cô nhìn về phía ống kính giải thích cho tôi một chút, vì sao tôi tá.t cô những ngón tay khác in ở cạnh tai riêng ngón cái lại cạnh mũi"

Mọi người phản ứng một chút cuối cùng hiểu được, nói là người khác tá.t nhưng tại sao lại lệch phương hướng như vậy.

“Thế nào? Tôi vỗ mặt cô ta, hay là do cô ta tự tá.t mình?"

Tôi kéo móng vuốt của cô ta lên.

"Nào, cô trình diễn lại cho tôi xem với."

Nhất thời Hạ Vãn Vãn không biết nên làm sao, chỉ dám nhỏ giọng khóc.

Tôi nhấc cổ áo cô ta lên, giơ tay lên tá.t một cái vào mặt cô ta.

"Nhớ kỹ, cái này mới là do tôi đán.h."

Tôi cười khẽ một tiếng, gắt gao nhìn chằm chằm vào cô ta.

"So sánh với ống kính một chút, hai cái tá.t này có gì giống nhau?"

Tôi buông cô ta ra, cũng không thèm quay đầu lại mà đi vào phòng rửa mặt.

 Livestream lại n.ổ tung: "Mẹ kiế.p, cái tá.t này của chị Giang quá nghịch thiên."

"Nhìn hả giận quá!"

"Một chữ: Khoái!"

Chuyển ngử bởi team Tuế Tuế

"Chịu không nổi rồi, lúc đầu tôi còn tưởng rằng cô ta thật sự là bị Giang Nhiễm đán.h, trà xanh này sao lại có thể giả bộ như vậy?"

"Cầu xin chị Giang t.át thêm mấy cái nữa? Em xem chưa đã."

"Chị Giang tá.t xong có đau tay không, nhớ lau tay."

23.

Tôi vừa rửa mặt xong không bao lâu, có nhân viên đột nhiên thông báo cho tôi, nói ba tôi và em trai tôi đến.

Kết quả là phóng viên vây bốn xung quanh thi nhau chụp hình.

Cha tôi lái xe Lincoln dài và em trai tôi lái một chiếc Ferrari phiên bản giới hạn vào làng.

Nhất thời mọi người bàn tán sôi nổi.

"Không phải nói nhà Giang Nhiễm ở nông thôn sao?"

Biên đạo nhìn về phía tôi: "Giang Nhiễm nếu không cô giải thích một chút đi?"

Tôi bất đắc dĩ buông tay: "Nhà tôi đúng là ở nông thôn."

Năm đó tôi và Hàn Dục yêu nhau đã gặp mặt phụ huynh, mẹ Hàn Dục thấy ba tôi câu đầu tiên liền hỏi:

"Nhà các người làm gì?"

[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-minh-tinh-ngo-ngao/chuong-16.html.]

Cha tôi nói: "Chúng tôi là người nông thôn, nuôi một ao cá, nhưng gần đây ao cá cũng không thể làm được dự định sẽ trở thành một trường gà."

Thật ra ba tôi nói là "sân bay" nhưng mẹ Hàn Dục lại cho rằng đó là "trường gà".

Lại nghe nói tôi có một đứa em trai, em trai tôi thỉnh thoảng sẽ xin tiề.n tôi, vì vậy bà ta liền cảm thấy nhà chúng tôi nghèo không xứng với đứa con trai cao quý của bà ta.

Năm đó nhà nước xây dựng sân bay chiếm không ít đất của gia đình tôi, đền rất nhiều tiề.n.

Sau đó, cha tôi lấy tiề.n để mở rộng quy mô, trở thành một trong những hộ gia đình chăn nuôi lớn nhất trong cả nước.

Ba tôi và em trai tôi mặc một bộ đồ cao cấp, mát mẻ xuống xe.

Khu vực bình luận trong phòng trực tiếp: "Oa oa, hai người này cũng đẹp trai quá đi!"

"Em trai Giang Nhiễm thật đẹp trai a, em trai, em có thiếu bạn gái không?"

"Em trai có cần mẹ kế không? Người cha cũng rất đẹp nha."

"Mẹ Hàn Dục còn mắng Giang Nhiễm muốn lấy tiề.n của bọn họ để nuôi em trai, với điều kiện nhà người ta còn cần sao?"

Cha tôi từ từ tháo kính râm ra, nới lỏng cà vạt.

"Sao vậy, nghe nói có người ứ.c hi. Ếp con gái tôi?"

Ông nâng mí mắt lên, nhìn qua Hàn Dục một cái: "Cậu có đẳng cấp gì, trình độ gì mà dám mơ tưởng đến con gái tôi, tôi nói rõ ràng cho cậu biết, cửa nhà tôi cậu đừng hòng vào."

Quay đầu lại liếc mắt nhìn Hạ Vãn Vãn một cái.

"Bị đán.h thì nhớ lâu một chút, không phải ai cô cũng có thể trê.u chọc, nếu còn có lần sau thì không phải đơn giản như vậy đâu."

Khu vực bình luận nhất thời sôi nổi: "Oa oa lão bá tổng này, tôi yêu rồi."

"Trời ạ, có người cha như vậy thật là hạnh phúc."

Tôi vội vàng khoác tay cha tôi.

"Đây là cha tôi, rất là đẹp trai."

Em trai tôi ở một bên cũng không thể đứng im, mang mái tóc màu đỏ đứng trước ống kính tự mình giới thiệu:

"Xin chào mọi người, tôi là Giang Trừng, ước mơ của tôi là trở thành một rapper."

Tôi tức giận, trực tiếp dùng nắm đ.ấ.m giải quyết đứa em trai: “Mày lại muốn làm một rapper? Có tin chị mày cạo cái đầu đỏ này của mày hay không, chỉ có chị mày được làm thôi nhớ chưa."

"Mày làm rapper thì dê nhà chúng ta ai sẽ thả?"

Em trai tôi tủi thân xụ mặt.

Tôi nhìn hai người bọn họ với vẻ mặt bất đắc dĩ.

“Hai người đang làm cái gì thế? Lái một chiếc xe ra ngoài thôi có được không? Sao cứ phải mỗi người lái một chiếc."

"À, chiếc xe kia của cha mang cho chị một con dê, em không muốn cùng dê ngồi chung một chỗ đâu."

Nà ní?

Cha tôi mang theo một con dê?

Loading...