Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 497
Cập nhật lúc: 2024-09-19 17:09:03
Lượt xem: 11
Biện pháp của Nam Cung Mộ Vân rất đơn giản, trực tiếp cho người đem sự tình Hạ Tuyết Kiến trúng ám khí, không sống được bao lâu truyền đi ra ngoài, trong một đêm, toàn bộ Đại Vũ đều biết việc này.
Diệp Khanh Oản không phải sợ nhất Hạ Tuyết Kiến chớt sao?
Trẫm xem nàng có trở về hay không.
Chính là hắn trăm triệu không nghĩ tới, người biết được tin tức này đầu tiên liền ngồi không yên, cư nhiên là Thủy Sanh: “Hạ viện phán, việc này là sự thật?”
Hạ Tuyết Kiến chính là vương bài cuối cùng của bọn họ, nàng lúc ấy đồng ý để Cửu vương gia đăng cơ, cũng là bởi vì Hạ Tuyết Kiến sẽ được sắc phong làm Hoàng Hậu.
Hiện giờ cư nhiên nói cho nàng, Hạ Tuyết Kiến không sống được bao lâu?
Đùa cái gì vậy.
Hạ viện phán cúi đầu: “Hồi trưởng công chúa, thần xem qua y án của khuyển tử, chỉ sợ việc này là sự thật.”
“Có biện pháp nào không?”
Hạ viện phán lắc đầu: “Thuốc và kim châm cứu vô dụng.”
Thủy Sanh thiếu chút nữa tức chớt, một người hai người, không một ai bớt lo.
Nếu thuốc và kim châm cứu vô dụng, kia mau chóng cho Hạ Tuyết Kiến lên làm Hoàng Hậu, sinh một đứa con, bọn họ mới có thể khống chế hoàng đế.
Vì thế cho người đưa một phong thư tới thảo nguyên, nhờ Tiêu Ninh tạo áp lực cho hoàng đế, nhi tử Thác Bạt Hùng kia của nàng, chính là phế vật, yếu đuối không thích tranh giành, không có chút hữu dụng gì.
Đều nói mười người thì có chín người vô dụng, trăm người không bằng một thư sinh, chính là Liễu Thịnh người ta như thế nào liền lợi hại như vậy chứ?
Nếu nàng bằng một phần mười của Liễu Thịnh, ngôi vị hoàng đế Đại Vũ nàng cũng có thể tranh đoạt.
Lúc này Hạ Tuyết Kiến đang ngồi ở đình hóng gió, nhìn chằm chằm cá trong nước, hỏi Hạ Vũ bên cạnh: “Ngươi nói con cá mỗi ngày bị nhốt ở trong cái hồ này, ăn mặc không lo, nó có cao hứng không, hay vẫn là không cao hứng?”
Hạ Vũ không nói gì, Hạ Tuyết Kiến lại hỏi hắn: “Ngươi đã sớm biết, ta không sống được bao lâu nữa?”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-497.html.]
Hạ Vũ vẫn không nói gì, Hạ Tuyết Kiến quay đầu lại nhìn hắn: “Vì cái gì không nói cho ta?”
Hạ Vũ thở dài một tiếng, cuối cùng cũng mở miệng: “Nếu thuốc và kim châm cứu vô dụng, nói cho ngươi, lại có thể như thế nào, chỉ tăng thêm phiền não.”
Cũng đúng, biết thì có thể làm gì được? Có thể không chớt sao?
“Tuyết Kiến muội muội, rốt cuộc là ai dùng ám khí ác độc như vậy với ngươi?” Hạ Vũ cuối cùng cũng không nhịn được, hỏi.
Hạ Tuyết Kiến mở lòng bàn tay ra, nhìn miệng vết thương ở lòng bàn tay sớm đã khép lại, nguyên lai là từ lúc ấy, Mộ Vân ca ca liền muốn nàng chớt nha......
Nhưng nàng chỉ cười cười: “Ta cũng không biết, đại khái là trên đường lưu đày, đắc tội người nào đi.”
Hạ Vũ tự nhiên là không tin, loại ám khí này, mới đi vào không có cảm giác gì, nhưng nó sẽ theo mạch m.á.u di chuyển, đau nhức khó nhịn, nàng không có khả năng không biết.
Nhưng nếu nàng không muốn nói, kia hắn sẽ không hỏi, chỉ có thể tận tâm thay nàng trị liệu, trì hoãn phát tác.
Chờ thời điểm tin Hạ Tuyết Kiến mắc bệnh không thể chữa khỏi truyền đến, bọn Liễu Thịnh đã thuận lợi đi vào Bắc Cương.
Dọc theo đường đi có rất nhiều trạm kiểm soát gây trở ngại, nhưng dọc theo đường đi đều được hắn an trí người trước, thông qua dễ như trở bàn tay.
Tới Bắc Cương, lại nghỉ mấy ngày, chờ Thẳng tới, dưới sự an bài của Trảm Phong, nhẹ nhàng ra khỏi thành.
Xe ngựa chạy đến thảo nguyên, Diệp Khanh Oản vén bức màn lên nhìn về phía sau, tường thành Bắc Cương, dần dần đi xa.
“Luyến tiếc?” Liễu Thịnh kéo tay nàng, có chút lạnh, dứt khoát ôm vào trong lòng, dùng nhiệt độ cơ thể sưởi ấm cho nàng.
Diệp Khanh Oản lắc đầu, nàng có cái gì luyến tiếc, lại không phải cố hương của nàng, chính là trước kia nàng vẫn luôn du hí nhân sinh, cũng chưa từng tỉ mỉ tường thành Bắc Cương, phong cảnh Đại Vũ.
"hết thảy đều đã qua, ta thật hâm mộ ngươi, vĩnh viễn là một cái công cụ hình người không có tình cảm."
"người một khi có tình cảm, liền sẽ trở nên đa sầu đa cảm."
Hệ thống:....
Hệ thống: Oa, ký chủ, ngươi thật sự ác, phương thức khen người đều khác biệt như vậy, ngươi rõ ràng đang khen người ta, cư nhiên làm người ta có một loại cảm giác bị mắng.
Diệp Khanh Oản: Ha ha ha, cười chớt ta.