Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 551
Cập nhật lúc: 2024-09-19 17:44:36
Lượt xem: 11
“Vậy sau này ngươi có ở lại không?” Diệp Khanh Oản ôm chặt lấy hắn, sợ buông ra hắn sẽ biến mất.
Liễu Thịnh cười tủm tỉm: “Phụ xướng phu tùy, nương tử đi đâu, phu quân liền đi đó.”
Diệp Khanh Oản vẫn có chút không thể tin được, liền lén cắn chính mình một cái, nhìn xem có phải nằm mơ hay không.
Ai da.
Thật đau nha.
Đó chính là thật sự.
Hì hì.
“Sao lại tự cắn mình làm cái gì?” Liễu Thịnh nhìn thấy, cầm lấy tay của cô, mặt trên còn có mấy dấu răng, không khỏi nhíu mày: “Thật tàn nhẫn ngay cả chính mình cũng không buông tha.”
Diệp Khanh Oản không trả lời hắn, vòng tay qua cổ hắn, muốn hôn lên.
Khóe miệng Liễu Thịnh giơ lên: “Hôm nay tiểu nương tử nhà ta làm sao vậy? Chủ động quá vậy? Hả?”
“Ta vui vẻ.”
“Kia phu quân mang ngươi đi chơi càng vui vẻ hơn?” Liễu Thịnh nói, bàn tay to luồn vào trong vạt áo của cô.
Nặn tròn bóp dẹp, muốn như thế nào liền làm như thế.
“Quần áo nơi này tuy rằng rất xấu, nhưng thật ra cũng rất tiện.”
Thân thể Diệp Khanh Oản bắt đầu nóng lên, mắc cỡ đỏ mặt đẩy hắn ra: “Ngươi hiện tại càng không đứng đắn.”
Liễu Thịnh không cho là đúng, ép cô vào tường, ghé vào tai cô thì thầm: “Người đứng đắn ai thành hôn nha?”
Diệp Khanh Oản vừa e thẹn vừa mắc cỡ lại không còn lời gì để nói, tùy ý hắn đùa nghịch.
Hai người cách quần áo sờ soạng một trận, nàng bị ôm lên, đặt ở trên bàn bên cạnh, cô sợ ngã xuống, chỉ có thể gắt gao ôm lấy hắn.
Nhưng ôm càng chặt, sức lực của hắn càng lớn, cuối cùng cô vòng tay qua cổ hắn, hai chân cố định ở trên eo hắn, cả người đều dán lên người hắn.
Cuối cùng, cả hai đều mệt đến đổ mồ hôi đầm đìa. Diệp Khanh Oản dựa vào tường, Liễu Thịnh dựa vào Diệp Khanh Oản, từng ngụm từng ngụm thở dốc.
“Thịch thịch thịch”
Bỗng nhiên truyền đến tiếng đập cửa: “Người bệnh, sao cửa lại khóa? Mở cửa đi. Bác sĩ đến khám bệnh.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-551.html.]
Diệp Khanh Oản sợ tới mức lập tức ngồi dậy, đẩy hắn: “Ngươi tới phòng vệ sinh trốn một chút.”
Liễu Thịnh lại rất bình tĩnh, cũng không cảm thấy khi dễ nương tử nhà hắn có cái gì phải sợ, còn có tâm trạng hỏi: “Phòng vệ sinh là cái gì?”
“Là nơi đi vệ sinh và tắm rửa.” Diệp Khanh Oản luống cuống tay chân, vội vàng nhặt quần áo hắn rớt trên mặt đất lên, nhét vào trong n.g.ự.c hắn, sau đó đẩy hắn vào rồi đóng cửa lại.
Liễu Thịnh bị nhốt ở trong một căn phòng nho nhỏ, tò mò nhìn xung quanh.
Tắm và đi vệ sinh ở cùng một nơi? Không phải rất có mùi sao?
Nhưng nơi này cũng không có mùi hôi, nhưng... đi vệ sinh ở đâu đây?
Còn thùng tắm thì sao?
Diệp Khanh Oản tùy tiện sắp xếp lại quần áo và đầu tóc, nhanh chóng đi mở cửa: “Xin lỗi, tôi vừa mới đi vệ sinh.”
Bác sĩ cũng không để ý, vừa định hỏi cô hôm nay có cái gì không thoải mái hay không, liền nhìn thấy trên cổ vô có dấu vết màu đỏ, theo thói quen tiến lại gần, còn duỗi tay lau: “Chỗ này làm sao vậy? Dị ứng sao?”
Diệp Khanh Oản khẩn trương vội vàng lấy tay che lại, bác sĩ tựa hồ đã phát hiện ra điều gì, mặt lập tức đỏ bừng, ho khan hai tiếng: “Không có việc gì là được, tôi đi sang phòng bệnh khác.”
Nói xong liền dẫn hộ sĩ đi luôn, đi hai bước lại dừng lại: “Cái kia...... Cô mới vừa tỉnh, chú ý nghỉ ngơi, không nên vận động kịch liệt.”
Diệp Khanh Oản:......
Bác sĩ, ông biết quá nhiều......
Chờ bác sĩ đi rồi, cô đóng cửa lại, rồi mới nhanh chóng đi mở cửa phòng vệ sinh, ủy khuất cho Thái phó nhà ta rồi.
Nhưng hắn cũng không giống như bị ủy khuất, còn nghiên cứu rất chăm chú.
Chỉ trong hai phút ngắn ngủn, hắn đã học được cách sử dụng vòi cảm ứng và bồn cầu, bồn cầu, quá mức nhất chính là, hắn còn biết điều chỉnh cả vòi sen nóng lạnh.
Này cũng thật quá đáng đi? Quá mức thông minh.
Hắn là người sao?
Cô là một người hiện đại, lần đầu tiên cô sử dụng vòi hoa sen, đã phải mang theo sách hướng dẫn mà vẫn phải loay hoay với nó trong hai giờ.
Liễu Thịnh nhìn thấy vẻ mặt kinh ngạc của cô, có chút buồn cười: "Sao vậy?"
“Học xong rồi?” chưa đầy hai phút, đã học xong tất cả các dụng cụ hiện đại trong phòng tắm?
Liễu Thịnh vẻ mặt mờ mịt: “Rất khó sao?”
Diệp Khanh Oản:......
Không khó, không khó.