Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 619
Cập nhật lúc: 2024-09-19 18:29:22
Lượt xem: 10
Thất công chúa được người cứu, Ninh Thiếu Khanh chuẩn bị làm anh hùng cứu mỹ nhân, ở địa điểm đã hẹn, vẫn luôn chờ đến giờ đi ngủ rồi, cũng không thấy có người tới.
Sau đó, vẫn là được Diệp Khanh Oản kêu về: “Hồng Hồng, đi thôi.”
Hắn mở đôi mắt nhập nhèm buồn ngủ, xoa xoa nói: “Mỹ nhân tới rồi sao?”
“Mỹ nhân không có tới, ta tới.”
Hắn ngồi dậy, nghi hoặc nhìn nàng chằm chằm: “Sao vậy?”
“Mỹ nhân bị Tương Vương mang đi rồi.” Diệp Khanh Oản có chút cạn lời, quả thực là tiên đế gây dựng sự nghiệp chưa được nửa đường đã chớt nha.
“Vậy uổng công ta chờ đợi cả đêm sao?” Ninh Thiếu Khanh tức giận đến tròng mắt sắp rớt ra ngoài: “Không được, lão tử phải đi hoàng cung trộm đem nàng ra ngoài, rồi lại cứu trở về.”
Nói xong liền tính đi thật, bị Diệp Khanh Oản túm trở về.
“Quên đi, lần sau lần sau, chúng ta về nhà tắm rửa đi ngủ.”
“Nhớ nhé, là ngươi không cho ta đi, không phải ta không có hoàn thành nhiệm vụ ha.”
“A đúng đúng đúng.” Diệp Khanh Oản cạn lời: “CHồng Hồng của chúng ta giỏi như vậy, sao có thể không hoàn thành nhiệm vụ? Đúng không?”
“Điều đó là tất nhiên.” Ninh Thiếu Khanh ngẩng đầu ưỡn ngực, chỉ kém trên trán viết thêm sáu chữ “Lão tử là thiên hạ đệ nhất”.
Sau đó lại thò khuôn mặt mũm mĩm lại gần: “Vậy ngươi lại hôn ta một cái.”
Diệp Khanh Oản không nghĩ nhiều, thò lại gần bẹp hôn một cái.
Hôn xong bỗng nhiên phát hiện Thái phó ở bên cạnh nhìn bọn họ, vừa định nói chuyện, Ninh Thiếu Khanh liền đưa khuôn mặt mũm mĩm đến trước mặt hắn: “Ngươi cũng muốn sao?”
Diệp Khanh Oản:......
Đúng là trò giỏi hơn thầy......
Liễu Thịnh yên lặng lui về phía sau nửa bước, cùng hắn kéo ra khoảng cách, vẻ mặt khiếp sợ nhìn hắn.
Ninh Thiếu Khanh thấy dáng vẻ này của hắn, tâm tình nháy mắt sảng khoái vô cùng.
Tiểu dạng tử, chỉ bằng ngươi cũng muốn đấu cùng gia.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-619.html.]
“Không hôn sao?” Ninh Thiếu Khanh vẫn còn đắc ý, giả mù sa mưa tiếc hận nói: “Được rồi, nếu không muốn hôn thì đừng hôn, tình cảm cũng sẽ phai nhạt, ta biết, ta đều hiểu, ta không trách ngươi.”
Nói xong, trên mặt hắn còn tỏ vẻ rất đau lòng.
Khóe miệng Diệp Khanh Oản run rẩy, Tại sao trước đây không phát hiện ra ngươi diễn xuất giỏi như vậy?
Liễu Thịnh hơi hơi cau mày, Ninh Thiếu Khanh lại thở ngắn than dài, Liễu Thịnh do dự thật lâu, rốt cuộc vẫn yên lặng thò lại gần, hôn hắn một cái.
Diệp Khanh Oản:.....
Đây là ta không tiêu tiền vẫn có thể xem sao?
Ta hẳn là nên ở dưới gầm xe, không nên ở trong xe?
Ninh Thiếu Khanh cũng không khá hơn so với nàng, ta phi, ngươi cái lão hồ ly này, bảo ngươi hôn ngươi liền hôn sao? Tiểu gia chỉ muốn chèn ép ngươi, ngươi lại lấy đi trong sạch của tiểu gia......
Kỳ thật Liễu Thịnh cũng không biết chính mình có phải bị quỷ thần sai khiến hay không, nếu người bình thường dám đưa ra yêu cầu vô lý như vậy với hắn, hắn sẽ trực tiếp cho người kéo đi ra ngoài đánh chớt......
Ba người, ba suy nghĩ khác nhau.
“Khụ khụ......” Ninh Thiếu Khanh bỗng nhiên giống như bị sặc, kịch liệt ho khan: “Ta còn có việc, đi trước, tạm biệt.”
Nói xong thả người nhảy lên, bay lên không trung, sau đó đột nhiên quay đầu lại nói với Diệp Khanh Oả: “Sáng mai ta không về ăn sáng, ngươi tự mình ăn, không cần đợi ta.”
“Vậy ngươi đi nơi nào ăn?” Diệp Khanh Oản nghe vậy, bỗng nhiên đầu óc thanh tỉnh lại, yên lặng nhìn về phía Thái phó.
Liễu Thịnh nhanh chóng nói: “Ngày mai ta thượng triều, không cần đồ ăn sáng.”
Hai người nhanh chóng phủi sạch can hệ, sau đó Ninh Thiếu Khanh bay đi, Liễu Thịnh kéo Diệp Khanh Oản bước nhanh về hướng ngược lại.
“Thái phó, chúng ta đi ngược.” Diệp Khanh Oản chỉ vào phương hướng phía sau: “Nhà ta ở bên kia.”
“Không có việc gì, hôm nay thời tiết đẹp, chúng ta đi dạo.”
Diệp Khanh Oản cười gần chết, ai có thể nghĩ đến nha, Thái phó đại nhân phúc hắc thông minh, không sợ trời không sợ đất, cư nhiên bị Khanh Khanh khờ khạo thu thập.
Thật đúng là phong thuỷ luân chuyển, ha ha ha.
Thất công chúa bị ám sát, khóc lóc hồi cung cầu hoàng đế thay nàng làm chủ.
Hoàng đế trấn an nàng một hồi lâu, đáp ứng nhất định bắt được thích khách, vì nàng lấy lại công đạo, Thất công chúa lúc này mới ngừng tiếng khóc.
Trước khi trở về cung, còn cố ý đến trước mặt Tương Vương hành lễ: “Đa tạ đại ca liều mình bảo hộ ta.”
Tương Vương cười cười: “Ngươi và ta là huynh muội, không cần nói cảm ơn.”