Nữ phụ ác độc bị các nam chính nghe được tiếng lòng - Chương 657
Cập nhật lúc: 2024-09-19 18:54:23
Lượt xem: 3
Ngày hôm sau đến trường, Thất công chúa chạy tới trêu ghẹo nàng: “Diệp Khanh Oản, trần tình biểu của ngươi sao xong rồi sao?”
Diệp Khanh Oản ngáp được một nửa, sợ tới mức cả người đều tỉnh.
Xong chưa, ngày hôm qua hình như chỉ mới chép một nửa, sau khi về nhà quá mệt mỏi trực tiếp đi ngủ luôn, còn lại vẫn chưa chép......
Nàng chột dạ muốn đem trần tình biểu giấu đi, kết quả Thất công chúa tay mắt lanh lẹ, liền đoạt lấy: “Để ta nhìn xem.”
Mọi người cũng lập tức vây quanh, cười xem trò đùa của nàng.
Có nàng ở đây, bọn họ không bao giờ là học sinh kém cỏi nhất của tiên sinh.
Nhưng Thất công chúa vừa mở ra, sắc mặt tức khắc trở nên không tốt: “Sao xong rồi ngươi còn giấu cái gì nha?”
Diệp Khanh Oản:.......
Chép xong rồi?
Không có khả năng nha, ta rõ ràng chỉ mới chép một nửa.
Nhanh chóng lấy về nhìn lại, ai, thật đúng là chép xong rồi, chẳng lẽ là ta tối hôm mộng du chạy đi chép bài?
Như vậy xem ra, mộng du cũng khá tốt.
Tốt nhất mỗi ngày buổi tối đều mộng du.
Trong lúc náo loạn, tiên sinh liền đi vào, yêu cầu mọi người đem văn chương hôm qua chép nộp lên.
Diệp Khanh Oản là người đầu tiên tiến lên, cao hứng đem văn chương đưa cho hắn: “Tiên sinh, ta cũng chép xong rồi.”
Liễu Thịnh nhìn nàng một cái thật sâu, nhưng vẫn nhận lấy, vừa mới chuẩn bị ném sang một bên.
Diệp Khanh Oản liền gấp không chờ nổi nói: “Tiên sinh, ngươi không mở ra xem một chút sao? Lần này ta chép rất tốt.”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-phu-ac-doc-bi-cac-nam-chinh-nghe-duoc-tieng-long/chuong-657.html.]
Liễu Thịnh hơi hơi ho khan một chút, biểu tình phức tạp mở ra, ân, là khá tốt, đều là ta đã sao chép tất cả cho ngươi, có thể không tốt chứ?
“Không tồi, có tiến bộ.” Hắn vẫn trái lương tâm khen một câu.
Diệp Khanh Oản lập tức cười như nở hoa: “Cảm ơn tiên sinh.”
Sau đó nhảy nhót trở về chỗ ngồi, khi đi ngang qua Thất công chúa và những người khác, còn khoe khoang thè lưỡi, phảng phất đang nói, có nghe hay không, tiên sinh khen ta đó.
Đám người Thất công chúa không cao hứng, có gì đặc biệt hơn người, tiểu nhân đắc chí, cũng chỉ là ngẫu nhiên mà thôi.
Chờ mọi người đều đem văn chương giao lên, Liễu Thịnh mới bắt đầu giảng hôm nay.
Đang giảng bài bỗng nhiên có người xông vào, là Đại điện hạ, phía sau còn đi theo một tiểu hài tử: “Cửu đệ ta, phụ hoàng bảo hắn cũng tới đi theo Liễu đại nhân đọc sách.”
Nam Cung Mộ Vân lập tức từ phía sau Đại điện hạ đi ra, cung kính hướng tới Liễu Thịnh hành lễ: “Bái kiến tiên sinh.”
Còn tuổi nhỏ, lễ phép lại chu đáo.
“Cửu điện hạ ngồi xuống bên kia đi.” Liễu Thịnh chỉ vị trí cho hắn.
Hắn gật gật đầu, không nói một lời đi qua.
Lúc đi ngang qua Diệp Khanh Oản, nàng vẻ mặt ngưng trọng nhìn chằm chằm hắn, từ đầu tới đuôi chỉ hai chữ, chán ghét.
Thậm chí còn thở dài trong lòng một tiếng, về sau không còn ngày lành.
Nam Cung Phù Tang nghiêng người lại gần, thấp giọng cùng Liễu Thịnh nói: “Cửu đệ của ta là người ít nói, tính tình lạnh lùng, nếu ngươi trị không được hắn liền nói cho ta, ta giúp ngươi thu thập hắn.”
Liễu Thịnh cười cười, nói: “Hảo.”
Hai người nói xong, Nam Cung Phù Tang liền rời đi, Liễu Thịnh tiếp tục giảng bài.
Diệp Khanh Oản cũng không ngủ gà ngủ gật, cả ngày chỉ nâng má nhìn chằm chằm Nam Cung Mộ Vân, trong ánh mắt tất cả đều là u oán.