Nữ Phụ Đam Mỹ Cùng Với Tình Địch HE - 8
Cập nhật lúc: 2024-07-04 17:29:52
Lượt xem: 358
Thẩm Kim Triều hai mắt sụp lại, chắc vì sợ hãi mà hôn mê b·ất tỉnh.
Lâu Già nhếch môi có chút mất hứng: “ Mới vậy mà đã hôn mê sao? Không thú vị.”
Còn quả tìm còn chút độ ấm trên tay thì bị hắn tùy tiện ném xuống trên mặt đất.
Hắn móc ra một cái bình lưu li, mở miệng nắp bình ra, một đám lúc nhúc màu trong suốt bò ra khỏi miệng bình. Nhóm cổ trùng này cực kỳ hung hãn m.á.u tanh, thực hưng phấn mà phấn khích tiến lên, nhưng lại thật sự sợ hãi Lâu Già, chỉ dám thân mật mà bò lên trên bàn tay của Lâu Già, lúc nhúc bò qua lại qua lại mấp máy.
Lâu Già xoa xoa phía sau lưng chúng nó : “ Hài tử ngoan, đi ăn đi.”
Được Lâu Già cho phép, đám cổ trùng nháy mắt giống nhau hùng hăng bò về hướng một t.h.i t.h.ể nằm trên mặt đất.
Chẳng mấy chốc, t.h.i t.h.ể nhuốm m.á.u tanh liền biến mất không còn thấy bóng dáng tăm hơi, phần lớn nhóm bộ phận cổ trùng đều từ hồng đến biến thành màu đen, có điều thân thể mình lại mà vẫn chưa thay đổi kích thước gì nhiều.
Tống Tri Chương bị đám cổ trùng tiến công, chẳng mấy phút này đã biến thành bộ xương trắng.
Có một con cổ trùng không ăn no, ngo ngoe rục rịch mà bò về hướng Thẩm Kim Triều đang hôn mê, nhưng mà không chờ tới gần, đã bị một chân dễ dàng nghiền ch·ết.
Lâu Già nhìn về phía đám cổ trùng không ngừng run rẩy nhìn hắn: “Đứa nhỏ này tạm thời không thể ăn đâu…”
....
Thẩm Kim Triều bị một cơn xốc này mà tỉnh lại.
Tỉnh lại, nàng phát hiện ra chính mình đã không ở tân phòng, mà là đang ở bên trong một chiếc xe ngựa.
Vị sát thủ Tu Là Vương Lâu Già kia không thấy bóng dáng lúc này, thay thế chính là một vị thiên kim kiều mị, thần thái thật cực kỳ hoà nhoáng.
Nữ tử một thân thanh y, trên người có rất nhiều bạc sức, được trang điểm kiều diễm, không giống phong cách trang điểm của Trung Nguyên, phong thái phóng khoáng này rất giống Nam Chiếu chi phong……
Chỉ là không biết, vì sao nàng sẽ xuất hiện ở chỗ này.
Tuy rằng trong lòng không khỏi nghi vấn, cũng rốt cuộc không cần lại đối mặt Lâu Già, Thẩm Kim Triều vẫn là thoáng yên tâm, mềm giọng thăm dò: “ Vị tỷ tỷ này, chúng ta đây là muốn đi đâu?”
Nữ tử cong cong mắt, chỉ cười không nói.
Thẩm Kim Triều không biết vì sao rùng mình một cái, chỉ cảm thấy điệu bộ tươi cười của nữ tử này cực kỳ quen thuộc.
Phía sau đột nhiên truyền đến một trận tiếng ồn ào lớn, tựa hồ có đội ngũ chính quy đang truy đến ở phía sau các nàng.
Thẩm Kim Triều thật cẩn thận mà đánh giá một phen thanh y nữ tử này, thấy nàng thần sắc tự nhiên, không hề kinh hoảng, liền lớn lá gan lại nói: “Tỷ tỷ, là có người đằng sau đang truy đuổi đến chúng ta sao?”
Này vấn đề giây tiếp theo phải tới rồi trả lời.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-phu-dam-my-cung-voi-tinh-dich-he/8.html.]
Tướng sĩ trên ngựa không ngừng hùng hăn tiếng quát như chuông lớn, phá không mà đến:" Bọn tặc tử lớn gan, còn không mau mau xuống đây chịu trói!”
Thẩm Kim Triều lập tức liền nghe ra được, đó là giọng của Trấn Quốc công cữu cữu của mình!
Nàng tức khắc đứng ngồi không yên, trong lòng nôn nóng mà giống như kiến bò trên chảo nóng, nhưng bộ dạng nữ tử thanh y kia lại vẫn là không d.a.o động mà từ tốn thưởng thức trà.
Thẩm Kim Triều chỉ có thể căng da đầu, lại lần nữa mở miệng: “Tỷ tỷ, ngươi mau thu tay lại đi, người phía sau truy đuổi chúng ta rất lợi hại, thực ra bọn họ chính là Đại Chu nhất binh mã, chúng ta thực mau liền sẽ bị đuổi theo.”
Thanh y nữ tử rốt cuộc cho nàng một ánh mắt, chậm rì rì nói: “Như thế nào, tiểu quận chúa bóng gió châm chọc Nam Chiếu chúng ta ngựa đánh xe yếu ớt, làm gì so được Đại Chu bảo mã (BMW) sao?”
Thẩm Kim Triều vội vàng lắc đầu, đầy đầu châu thoa lung lay, tiếng vang lách cách.
Nữ tử kia không nói lời nào.
Thẩm Kim Triều thấp giọng nói: “Thực xin lỗi...”
“ Chậc.”
Nữ tử đột nhiên cười ra tiếng.
Thẩm Kim Triều mờ mịt vô cùng.
“Nữ tử” nhướng mày, khí chất liền đột nhiên yêu dị tản mạn lên, “Nàng” bàn tay trắng mảnh khảnh nhợt nhạt đưa cho Thẩm Kim Triều một ly trà: “Tiểu quận chúa thật là đứa bé ngoan.”
Đối phương không hề làm ra vẻ nữ nhân, Thẩm Kim Triều lập tức nghe ra giọng nói của hắn, đồng tử hơi rộng: “Lâu, Lâu Già!”
Lâu Già gật đầu đáp lại: “ Là Nô gia.”
Nhận thức của Thẩm Kim Triều lại một lần bị hoàn toàn dập nát: “Ngươi, ngươi như thế nào, biến thành như vậy. Không những mặt, còn điệu dáng này là sao!”
Lâu Già cảm thấy tiểu quận chúa không kiến thức, bộ dáng thập phần đáng yêu, duỗi duỗi tay đưa chén trà: “Điện hạ uống qua ly trà này trước, nô gia sẽ trả lời điện hạ. Nô gia cầm lâu như vậy, tay ta mỏi nha...”
Thẩm Kim Triều duỗi tay tưởng tiếp nhận chén trà, Lâu Già lại tránh tay nàng ra: “Nô gia đút điện hạ uống.”
Thẩm Kim Triều nuốt nuốt nước miếng, mồ hôi ướt đẫm: “Có, có thể không uống sao?”
Lâu Già cười hì hì: “Không được đâu ~”
Thẩm Kim Triều hết hy vọng, cúi đầu nhìn chòng chọc vào ly trà, giống như thấy kịch độc rượu độc, thập phần không tình nguyện uống, lại bị áp báp đến tình thế, chỉ phải mạnh mẽ áp xuống trong lòng sợ hãi, ngoan ngoãn cúi đầu ngậm lấy mép lý.
Nhưng mà lúc này, xe ngựa đột nhiên một cái xóc nảy.
Nước trà trong khoảnh khắc đổ lên cả người Thẩm Kim Triều.
Thẩm Kim Triều còn không có tới kịp mừng thầm, xe ngựa ngoại liền truyền đến một đạo cực kỳ khàn khàn cổ quái thanh âm: “Bẩm báo Thánh Nữ, đã đến Tuẫn Thiên Nhai.”