Nữ Phụ Giàu Có Không Muốn Yêu - Chương 123
Cập nhật lúc: 2024-08-14 22:26:36
Lượt xem: 105
“Thầy Hàn trước đây đã từng diễn không ít phim cổ trang, tôi tin anh ấy có thể đỡ được tôi, đạo diễn Từ cứ yên tâm.”
Đợi sau khi đạo diễn Từ đi rồi, Hứa Tân Di lại hỏi: “Thầy Hàn, anh thật sự không có vấn đề gì sao? Nếu anh không thích tiếp xúc với tôi thì cứ nói thẳng, không sao tôi có thể hiểu được.”
Hàn Kiêu hơi giật mình ngẩn ra: “Cô biết…”
“Tôi đoán được một chút cho nên không sao, tôi thật sự có thể hiểu được nên anh không cần cố quá đâu, đối với tôi không thành vấn đề, như nào cũng được.”
Sau khi im lặng.
“Không cần.” Hàn Kiêu nói: “Cô yên tâm, tôi nhất định có thể đỡ được cô.”
Trên người Hứa Tân Di và Hàn Kiêu đều được đeo dây cáp, đứng ở trên tường thành, bên dưới chân thành đã trải một tầng đệm mềm khá dày để bảo vệ người nhảy xuống, tất cả nhân viên công tác cũng đã vào vị trí.
Đúng như Hứa Tân Di nghĩ, Hàn Kiêu từng diễn không ít phim cổ trang, đối với việc đeo dây cáp này cũng chẳng lạ gì nữa, nhưng giờ phút này khi đối mặt với tường thành cao như này, nghĩ đến động tác tiếp theo sắp sửa bắt đầu, lòng bàn tay cô không hiểu sao lại đổ nhiều mồ hôi như này.
Gió không biết từ bên nào thổi tới, đưa một cỗ mùi hương dịu dàng thơm ngát đến.
Hàn Kiêu hít một hơi thật sâu, sợ hãi biến mất, cũng không biết có phải bởi vì cơn gió này hay là bởi vì mùi hương thơm ngát kia.
Hứa Tân Di nhìn về phía người đại diện của Hàn Kiêu, người đại diện kia không ngăn cản cũng không đỏ mặt, cô cảm thấy bụng dạ người này rộng lượng hơn tên chó Dịch Dương kia một chút.
“Các bộ phận chuẩn bị, nhất định phải chú ý an toàn.” Sau khi đạo diễn Từ cao giọng, một tiếng Action, Hứa Tân Di đứng từ trên cao nhảy xuống, tiếng gió cứ gào thét bên tai, cảm giác mất trọng lượng khi rơi xuống khiến cô hoảng hốt.
Nội dung kịch bản kế tiếp hẳn là Hàn Kiêu cũng từ trên tường bay xuống ôm lấy cô, sau đó thuận thế mà lăn mấy vòng trên bãi cỏ dưới đất.
Hàn Kiêu nhìn Hứa Tân Di mặt đối mặt với hắn lại không chút do dự mà nhảy xuống, thậm chí cũng chẳng lo lắng hắn có thể đỡ được cô hay không, mang tất cả tín nhiệm mà giao phó cho hắn, hắn tựa như cảm thấy được có một con quái vật mang hình hài dữ tợn hiện ra trước mặt mình, đột ngột lại nổ tung thiếu đốt thành tro bụi, theo luồng gió không biết từ đâu thổi bay đi mất.
Sau khi đám tro kia biến mất, hắn nhìn xuống thấy khuôn mặt hoảng sợ của Hứa Tân Di.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-phu-giau-co-khong-muon-yeu/chuong-123.html.]
Hàn Kiêu cũng từ trên thành mà nhảy xuống.
Chỉ đạo võ thuật lớn giọng nói: “Chú ý an toàn—”
Tốc độ rơi xuống của Hàn Kiêu cũng rất nhanh, vừa kịp lúc đuổi tới đoạn Hứa Tân Di đang ở giữa không trung, trong ánh mắt thất kinh của nàng, hắn trầm ổn mà không chút hoảng sợ ôm lấy eo Hứa Tân Di.
Bên tai vẫn tiếp tục truyền đến tiếng gió ù ù, mùi thơm ngát kia càng rõ hơn.
Lúc Hứa Tân Di nhảy xuống thấy Hàn Kiêu đứng yên đó hồi lâu không có động tĩnh gì, lúc đó cô đã rất sợ hãi.
Cô đã suy nghĩ có phải Hàn Kiêu đang đổi ý muốn bảo vệ “trinh tiết” cho người trong lòng mình hay không.
Cũng may cuối cùng hắn vẫn nhảy xuống.
Hứa Tân Di không tính là lần đầu tiên đeo dây cáp, nhưng dưới việc không thể cân bằng được trọng tâm vẫn là làm cho cô theo bản năng ôm chặt lấy cọng rơm cứu mạng Hàn Kiêu, thẳng đến khi hai bọn họ thuận thế lăn trên đệm mềm hai vài, trái tim nhỏ bé của Hứa Tân Di lúc này mới hoàn hồn lại.
“Không sao chứ?” Nhân viên công tác tứ phía chạy đến đồng loạt hỏi.
Hứa Tân Di bình tĩnh đứng lên, vẻ mặt hoảng sợ sớm đã bị cô thu hồi sạch sẽ, mỉm cười với Hàn Kiêu đang ôm mình, rút tay từ trong n.g.ự.c hắn ra: “Cảm ơn anh, thầy Hàn.”
Hàn Kiêu trầm mặc buông tay ra, đứng dậy dưới sự dìu đỡ của mọi người.
Bác sĩ tâm lý đeo kính đứng từ xa nhìn như có điều gì suy nghĩ gật đầu, sau đó quay qua Lạc Kiệt, “Không phải rất tốt sao?”
Lạc Kiệt vừa muốn nói lại thôi.
Có lần tập luyện này rồi, kế tiếp khi chính thức quay, Hứa Tân Di và Hàn Kiêu dường như có sự ăn ý nào đó, Hứa Tân Di nhảy, Hàn Kiêu cũng nhảy theo, ôm chặt lấy Hứa Tân Di vào lòng giữa không trung, lăn vài vòng trên bãi cỏ.
Toàn bộ quá trình đều như mây trôi nước chảy, liền mạch lại nhanh nhẹn.
Đạo diễn Từ hưng phấn nói: “Cắt! Qua.”