Nữ Phụ Một Lòng Muốn Chết - 9.1
Cập nhật lúc: 2024-03-23 20:29:32
Lượt xem: 1,129
9.1
Tôi không biết Văn Ý biết bao nhiêu về chuyện xảy ra ở phòng bệnh.
Nhưng kể từ ngày đó, hắn không còn xuất hiện ở trước mặt tôi nữa.
Có lẽ do hắn không biết nên đối mặt với tôi như thế nào, cũng có thể là do hắn không thể chấp nhận sự thật là người trong mộng của hắn đã sớm thay đổi rồi.
Văn Ý trốn tránh không dám gặp tôi, tôi chỉ có thể nghĩ cách tự tìm đường ch//ết.
Sau một loạt hành động t//ự s//át như nh//ảy lầu, cắn l//ưỡi, c//ắt cổ tay và tự d//ìm mình trong bồn tắm thất bại, dì Ngô giúp việc khóc lóc gọi cho Văn Ý:
"Ông chủ ơi, xin ông mau về xem bà chủ thế nào đi, bà ấy sắp tan vỡ rồi."
Văn Ý vẫn không chịu lộ diện, chỉ là toàn bộ những thứ có thể làm ch//ết người trong căn nhà này đều bị tịch thu, đến cả cửa sổ cũng bị đóng kín.
Rảnh rỗi không có việc gì là tôi tự lao đầu vào tường, sau đó "thăm hỏi" tổ tông mười tám đời của Văn Ý.
Văn Ý không tức giận, bắt đầu vô tình hoặc cố ý ám chỉ người giúp việc trong biệt thự nói cho tôi biết mấy ngày nay hắn không hề đi tìm Dung Yên.
Vả lại hắn còn bắt đầu tặng hoa cho tôi, nào là bách hợp, hoa hồng, cúc nhỏ... đủ những bó hoa khác biệt ngày ngày xuất hiện ở đầu giường tôi.
Tôi kiên trì vứt, hắn kiên trì tặng.
Đôi khi tôi tỉnh dậy sớm thì còn có thể thấy bóng lưng kia đang vội vã rời khỏi phòng mình.
Tôi và Văn Ý cứ giằng co như thế, hệ thống lại nhắc nhở tôi phải tranh thủ thời gian.
Tôi nói cho nó biết là không sao, sẽ có kẻ không ngồi yên được thôi.
Người không ngồi yên được đầu tiên là Tống Nhiên.
Cậu ta tới nhà họ Văn tìm tôi rất nhiều lần, muốn mang tôi đi nên không ngại khiến các bậc cha chú nhà họ Tống biết.
Cậu ta dùng cái c.h.ế.t uy h.i.ế.p bọn họ, muốn bọn họ ra mặt cứu tôi khỏi lòng bàn tay Văn Ý.
Nhưng Văn Thị hiện giờ do Văn Ý nắm quyền, hắn mà ngang ngược thì chẳng chịu nể mặt ai.
Hai nhà không nhường nhịn nhau, bởi vậy cũng ồn ào tới mức trở mặt.
Cuối cùng Tống Nhiên nói thẳng ngay trước mặt Văn Ý:
"Nếu không phải tôi vắng mặt trong quãng thời gian đẹp đẽ nhất của Hứa Phong, chị ấy còn lâu mới là của anh, anh chỉ là tên trộm nhặt được đồ ngon nhưng không biết quý trọng mà thôi."
Lời này đã chọc giận Văn Ý.
Tối hôm đó, tôi đang nửa tỉnh nửa mê thì bỗng cảm thấy một cơ thể nóng rực áp lên người, theo sau đó mà hơi rượu nồng nặc.
Tôi vừa mở mắt là thấy khuôn mặt đầy vẻ tủi thân của Văn Ý.
Từ trước tới nay tôi chưa bao giờ thấy hắn như thế, hệt như chú chó con bị bỏ rơi vậy.
Hắn nắm chặt bàn tay tôi áp lên hai gò má đỏ bừng của hắn.
"Vợ ơi, nó nói tình yêu của em là anh trộm." Giọng hắn toát lên vẻ đáng thương: "Nó còn bảo anh không biết quý trọng em, không phải anh không quý trọng, anh chỉ tạm thời không biết nên đối mặt em như thế nào..."
"Văn Ý, tôi không phải vợ anh, lễ đính hôn vừa bắt đầu thì anh đã bỏ đi, cho nên thậm chí tôi còn chẳng phải vị hôn thê của anh." Tôi lạnh lùng cắt ngang lời hắn.
Như bị những lời này của tôi làm tổn thương, Văn Ý khựng người cứng ngắc ra đó, men say trong mắt dần tan, hắn dần tỉnh táo lại.
Nhưng ngay sau đó, hắn vẫn chọn giả say, như thể không có chuyện gì mà tiếp tục cọ tôi: "Không đâu, Tiểu Phong của anh thích anh nhất, cô ấy là người vợ duy nhất của anh."
Nhưng khi nghe thấy thế, tôi cũng chỉ lạnh lùng nhìn hắn.
Tôi nói: "Văn Ý ạ, từng này tuổi đầu rồi, còn diễn mấy trò này nữa cũng vô nghĩa thôi. Anh mà kiên trì chỉ quỳ gối dưới váy Dung Yên như lúc trước không thôi thì có khi tôi còn tôn trọng anh đôi chút."
Cuối cùng Văn Ý bị lời này của tôi chọc giận.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-phu-mot-long-muon-chet/9-1.html.]
Hắn siết chặt nắm tay đ.ấ.m mạnh lên chiếc gối đầu bên cạnh tôi, khiến cả nửa cánh tay lún xuống chiếc gối lông ngỗng mềm mại.
Thật lâu sau, tôi ngẩng đầu, nhìn thẳng vào đôi mắt vằn đỏ của hắn.
"Vậy anh phải làm sao bây giờ? Từ lúc sinh ra tới giờ, ba mẹ chỉ coi anh là công cụ, lúc trước nếu không có Dung Yên làm chỗ dựa cho anh thì anh đã sớm không sống sót được nữa. Em khiến anh phải làm sao bây giờ!"
Hắn đau đớn gào lên, tiếng gào ấy toát lên sự tuyệt vọng tột cùng.
Một lát sau, như tìm được phương hướng, hắn dịu giọng xuống: "Suy cho cùng là tại trước kia em làm sai quá nhiều, ngoan nào, em đừng sợ, anh không trách em đâu."
Đồ đ//iên!
Tôi lạnh lùng nhìn hắn đau đớn, nhìn hắn giãy dụa.
Tôi đáp: "Đúng vậy, cô ta vô tội như thế, tốt đẹp như thế, vậy tại sao anh không cưới cô ta đi, không muốn sao?"
"Văn Ý, rốt cuộc anh có tự ý thức được không, dáng vẻ này của anh ti t//iện đến mức khiến người ta sợ hãi."
"Bảo sao Dung Yên không yêu anh, anh vốn không xứng được bất cứ ai yêu, quá khứ coi như tôi mắt mù rồi."
"Câm miệng!"
Không biết bị câu nào kích thích mà hắn đột nhiên ép tôi xuống, hai tay b//óp chặt cổ tôi.
"Rõ ràng là em nói sẽ tốt với anh mãi, là em nói muốn ở bên cạnh anh." Hắn nhìn tôi, giọng nói vẫn đầy tuyệt vọng như trước: "Em đang nhìn anh với ánh mắt gì vậy? Không phải em yêu anh nhất sao? Tại sao anh không cảm giác được tình yêu của em nữa?"
Hắn gào lên, trong giọng nói ấy toát lên sự bất lực và khủng hoảng mà chính hắn chưa từng phát hiện. Nước mắt đã làm nhòe đi đôi mắt hắn, nhưng hắn vẫn bướng bỉnh nhìn tôi, cố tìm chút tình yêu trên khuôn mặt tôi.
Tôi bị hắn bóp tới mức hai gò má đỏ bừng lên vì sung huyết, nhưng tôi chỉ cười lạnh nhìn hắn.
Đúng, chính là như thế, bóp ch//ết tôi đi, kẻ khác ăn cỗ tôi, anh ăn súng.
Cuối cùng, trước khi tôi tắt thở, hắn chợt hoàn hồn, rồi vội rút tay lại.
"Em đang cố ý chọc giận anh... Em lại thật sự thà ch//ết cũng không chịu ở lại bên anh nữa."
Trong khoảnh khắc đó, cơ thể vốn cao ráo của hắn như còng hẳn xuống, trông cực kỳ thảm hại.
Hắn cúi người ho khan, rồi lại bắt đầu tự an ủi bản thân như một gã đ//iên.
"Không đâu, em vẫn yêu anh mà, Tiểu Phong, em chỉ giận anh thôi, anh sẽ dỗ dành cho em hết giận."
Dứt lời, hắn cúi người xuống, ôm chặt tôi vào lòng.
"Anh cưới em nhé, được không? Chúng ta sống hạnh phúc bên nhau, không quan tâm chuyện người khác, sau này chỉ có hai ta thôi..."
Giọng hắn nghèn nghẹn, nước mắt thấm ướt bả vai tôi.
Tôi dốc sức đẩy hắn ra, rồi trở tay cho hắn một cái tát thật mạnh.
Cảm thấy chưa hả giận, tôi với lấy đèn bàn đầu giường, gối đầu, cốc nước và tất cả những thứ gì có thể với tới ném hết vào người hắn.
"Văn Ý, có giỏi thì anh g//iết tôi đi, đừng nói mấy lời sến sẩm này tra tấn tôi nữa." Tôi quát to lên với anh ta.
Văn Ý bị cốc nước đập trúng trán, m.á.u tươi nhỏ ra, lăn trên khuôn mặt hắn.
Cuối cùng hắn im lặng đứng dậy, nhặt chiếc áo vest rơi một bên lên.
Lúc đi tới cửa, hắn đột nhiên cười cười như tự trào phúng:
"Hứa Phong, cô trách cứ tôi thiên vị Dung Yên, nhưng cô có thật sự trong sạch không? Nay Tạ Thư Dư vì cô mà đoạn tuyệt với nhà họ Dung, Tống Nhiên cũng chỉ quan tâm tới cô, cô có dám nói mình không có gì với bọn họ không?"
"Anh nói đúng, hóa ra bọn họ tốt với tôi như vậy, vậy tôi càng nên từ bỏ anh mà chọn bọn họ mới đúng."
Tôi cười to sau lưng anh ta. Văn Ý như bị tiếng cười của tôi làm tổn thương, tức thì bỏ chạy trối chết.