Nữ Phụ Xuyên Sách Nên Duyên Cùng Kẻ Thù Nam Chính - Chương 14
Cập nhật lúc: 2024-07-04 11:21:33
Lượt xem: 577
Đêm lễ Thượng Nguyên, mọi người đều ra ngoài để xem đèn lồng.
Ta không phải vì đèn lồng mà đến, mà là để gặp đối tượng xem mắt đầu tiên.
Mẫu thân nói, ở phố Thước có một quầy hàng chuyên bán đèn lồng hình con thỏ, đối tượng xem mắt sẽ chờ ta ở trước quầy hàng đó.
Trước khi đi đến đó, mẫu thân còn giúp ta trang điểm, nào là vẽ lông mày, thoa chút son phấn, gương mặt thanh tú lập tức trở nên rạng rỡ hơn vài phần.
Ban đầu, tâm trạng của ta còn có chút háo hức, nhưng càng gần đến điểm hẹn, cảm xúc càng trở nên nhạt dần.
Cuối cùng, ta lấy lại bình tĩnh.
Ta đương nhiên sẽ không hối hận, nên bước chân cũng không dừng lại.
Quầy bán đèn lồng hình con thỏ... tìm thấy rồi.
Bước chân ta khựng lại.
Giữa muôn vàn ánh đèn, dáng người cao ráo như cây tùng xanh kia quay lại.
Ánh sáng lấp lánh trên khuôn mặt hắn, như trăng vàng lấp lánh trên mặt nước.
Triệu Dự.
--
Triệu Dự hoàn toàn ăn mặc như một thư sinh của Nam quốc.
Hắn vốn đã thanh tú, lúc này càng không nhìn ra chút bóng dáng nào của một người Bắc quốc.
Chỉ là, giữa mùa đông mà tay còn cầm quạt xếp, có hơi phô trương nhỉ.
Ta chầm chậm bước tới, đứng trước mặt hắn.
“Ngài thật sự không cần vàng sao?”
Nụ cười trên khóe miệng Triệu Dự thoáng vụt tắt, rồi bực bội quay đầu bỏ đi.
“Lâu ngày không gặp nàng không thể nói lời dễ nghe sao? Mở miệng ra là vàng, khép miệng lại là vàng, có phải hơi quá đáng không?”
Ta khẽ cúi đầu, không nói gì.
Thấy ta không cãi lại, Triệu Dự ngạc nhiên nhìn qua.
Hai người đứng đối diện nhau trong im lặng một lúc lâu.
Bất ngờ, Triệu Dự nắm lấy tay ta kéo đi, đưa ta đến một chỗ vắng vẻ bên bờ sông.
Ta hoảng hốt: “Triệu Dự, chỉ vì một đoạn tình cảm chưa bắt đầu mà đã kết thúc, ngài không cần phải gi/3t người phi tang chứ!”
Triệu Dự tức giận cười: “Nếu muốn gi/3t nàng, ta đã không đợi đến hôm nay.”
Cũng đúng...
Đột nhiên, Triệu Dự nghiêm túc nói: “Mẫn Nhu, tình cảm chưa bắt đầu thì không thể nói là kết thúc được.”
Cũng đúng...
“Lần này ta đến là để bắt đầu.”
Cũng... “Chẳng phải ngài đến để đón dâu sao??”
“Đúng là để đón dâu.”
“Vậy ý ngài là gì? Đón An Gia công chúa...”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-phu-xuyen-sach-nen-duyen-cung-ke-thu-nam-chinh/chuong-14.html.]
“Đón dâu chứ không phải là cưới dâu, ta chỉ là một sứ giả của đoàn đón dâu. An Gia công chúa đã được gả cho đệ đệ cùng mẹ của ta, Bát Vương gia.”
Cuối cùng ta ngẩng đầu nhìn Triệu Dự, nụ cười trên khuôn mặt ngài ấy không thể giấu nổi, ánh mắt nhìn ta sáng lấp lánh.
“Mẫn Nhu, nàng đang ghen đấy à!”
Ta chưa kịp phản bác lại, ngài ấy đã nghiêm túc nói: "Mẫn Nhu, ta đã đến thăm phụ mẫu của nàng, họ nói chỉ cần nàng đồng ý, họ có thể chuyển cả gia đình về phương Bắc."
Chuyển cả gia đình sao?
Phải rồi, tổ tiên nhà ta vốn là người Yên Triệu ở phương Bắc, đến đời ông cố ta mới di cư xuống phương Nam định cư.
Khoan đã! Ngài đến thăm phụ mẫu ta khi nào thế??
Lẽ nào cuộc gặp mặt đêm nay...
“Ta đã soạn sẵn thánh chỉ phong phụ thân nàng làm Thành Dương Bá, chỉ cần đóng dấu là có thể công bố thiên hạ. Còn nữa, tộc Mẫn gia của nàng năm xưa do chiến loạn mà phân tán, ta đã tìm được hai nhánh huyết mạch là họ hàng của gia tộc nàng, họ đã đồng ý quay về quê cũ.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta ngây người ra.
Triệu Dự nhìn ta cười.
“Nàng nghĩ ta không nhìn ra tâm tư nhỏ nhặt của nàng sao? Chẳng qua nàng sợ gả đi xa, thế cô lực yếu, bị ta bắt nạt mà không ai chống lưng. Giờ thì phụ mẫu nàng cũng theo cùng, tộc nhân cũng có, gia đình cũng có tước vị, thế này đã an tâm hơn chưa?”
Bị hắn vạch trần, ta xấu hổ giận dữ nói: “Nói bậy! Không phải vậy!”
Triệu Dự nhìn sâu vào mắt ta, cuối cùng không kìm được cảm xúc.
Hắn cúi người, cằm nhẹ nhàng tựa vào vai ta.
Vòng eo ta bị một lực mạnh mẽ siết chặt.
“Thế chúng ta có thể bắt đầu chưa?”
“......”
“Không lên tiếng tức là đồng ý rồi nhé.”
“…”
“Ta nói trước, ta không chơi trò yêu đương mập mờ đâu đấy, bắt đầu là thành thân ngay, đừng đến lúc đó lại hối hận.”
“Được.”
Triệu Dự lùi lại một chút, ánh mắt chăm chú nhìn ta.
“Nói lại lần nữa!”
“Được.”
Khóe miệng Triệu Dự lập tức cười tươi, nụ cười kéo dài đến tận mang tai.
“Sau khi thành thân, ta sẽ giữ nàng bên cạnh, ngày đêm không rời.”
“...... Được.”
Như để hòa hợp với khung cảnh này, pháo hoa bắt đầu bừng sáng từ phía hoàng thành.
Bầu trời tối đen như mực bỗng trở nên rực rỡ với những ánh sáng đủ màu.
Mặc dù ánh sáng của pháo hoa nhanh chóng biến thành làn khói mờ rồi tan vào màn đêm.
Nhưng, lúc nó nở rộ, thật sự rất đẹp.
Hết