Nữ Phụ - Chương 12
Cập nhật lúc: 2024-07-06 16:56:11
Lượt xem: 217
Hắn đã đặt cược cả cuộc đời, đối đầu với cả gia tộc. Và lúc này, tôi lại cãi nhau với hắn, không thể giúp đỡ gì.
“Anh, kiếp này và kiếp trước, tình tiết phát triển theo hướng khác nhau rồi.”
Giang Duẫn: “Có lẽ là vì chúng ta đã khôi phục ký ức, còn mang theo ký ức kiếp trước.”
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Tôi im lặng một lúc lâu.
Buổi tối, tôi đi tìm Thu Diệp.
Tôi nghĩ, có lẽ qua cô ấy tôi có thể biết được tung tích của Tiết Yến.
Nhà Thu Diệp cách khu nhà tôi khá xa, tôi phải ngồi xe 30 phút mới đến nhà cô ấy. Vừa xuống xe ở cổng khu nhà, tôi đã gặp một người ngoài ý muốn.
Tiết Yến.
Tôi mở to mắt, lập tức nắm lấy tay hắn. Miệng mở ra, nhưng lại không biết nói gì.
Hắn thấy tôi cũng ngẩn ra một chút, nhưng nhanh chóng lấy lại bình tĩnh.
“Thật trùng hợp, tớ đi trước đây.”
Nói là trùng hợp, nhưng giọng điệu lại thẳng thừng, đôi mắt dưới chiếc khẩu trang bình thản như mặt nước hồ yên ả. Hắn gỡ tay tôi ra, đội mũ xuống che mặt, hoàn toàn che khuất biểu cảm của mình, sau đó quay lưng bỏ đi.
Chẳng bao lâu, hắn biến mất khỏi tầm mắt tôi.
Sao hắn lại ở đây?
Mang theo thắc mắc, tôi vội vàng chạy đến nhà Thu Diệp.
“Thu Diệp! Thu Diệp! Tớ vừa thấy Tiết Yến!”
Chưa đến nhà cô ấy, giọng tôi đã vang vào từ cửa.
Trước sự lo lắng của tôi, Thu Diệp lại rất bình tĩnh.
“Vì cậu ta vừa đến tìm tớ.”
“Cậu ta... sao rồi?”
Là đến tìm cậu có việc à? Cần giúp đỡ gì không? Những câu hỏi này cứ lởn vởn trong đầu tôi, nhưng tôi không dám nói ra.
Thu Diệp nhướng mày, lại cười nghịch ngợm.
“Sao bây giờ cậu căng thẳng thế? Không phải nói không làm bạn nữa sao?”
Câu hỏi của cô ấy làm tôi khựng lại, một lúc sau, tôi mới ấp úng trả lời.
“Tớ... tớ lo lắng...”
Đến bây giờ tôi mới nhận ra, buông bỏ một người không dễ dàng như vậy.
Thu Diệp nhìn tôi, bỗng nhiên ôm lấy tôi.
Cô ấy nói: “Nếu không yên lòng, cậu hãy đi tìm cậu ta. Bây giờ chắc cậu ta đang trở lại công ty để luyện tập.”
“Được!”
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-phu/chuong-12.html.]
Rời khỏi nhà Thu Diệp, tôi chạy thẳng ra ngoài cổng khu chung cư để đợi tài xế đến.
Chờ một lúc, tôi bất ngờ nhận được cuộc gọi từ Tiết Yến! Vừa định nghe máy, tầm nhìn của tôi bỗng trở nên tối đen, mũi bị bịt kín.
Chỉ một lát sau, tôi mất đi ý thức.
Khi tỉnh lại, tôi phát hiện mình bị trói vào một cột.
Đây là một nhà máy bỏ hoang, một chùm đèn xe bất ngờ bật sáng, chiếu thẳng vào mắt tôi, khiến tôi phải nhắm chặt mắt, nước mắt trào ra không ngừng.
Trong mơ hồ, tôi thấy một người đứng trước mặt mình. Hạ Thất vẫn mặc chiếc váy trắng, khuôn mặt mang nụ cười ngọt ngào, giống như lần đầu tôi gặp cô ta.
Cô ta bóp cổ tôi, khuôn mặt dần trở nên dữ tợn: “Lâu rồi không gặp.”
Cổ bị bóp chặt, không thể thở được, mặt tôi đỏ bừng lên.
“Kiếp này cậu vẫn rơi vào tay tớ, không ngờ chứ.”
“Cảm giác bị tớ giẫm đạp liên tiếp ba kiếp thế nào?”
Thiếu oxy dần làm đầu tôi choáng váng, ý thức trở nên mơ hồ, nhưng tôi vẫn nghe thấy lời cô ta nói.
Ba kiếp, tại sao là ba kiếp? Không phải chỉ có hai kiếp sao?
Nhìn tôi sắp không chịu nổi nữa, Hạ Thất đột ngột buông tay, đầu tôi đập mạnh vào cây cột phía sau, mắt hoa lên. Lấy lại bình tĩnh một chút, tôi yếu ớt nhìn cô ta, giọng khàn khàn.
“Tại sao... là ba kiếp...?”
Hạ Thất nắm cằm tôi, ép tôi nhìn thẳng vào cô ta.
“Quên rồi sao? Bởi vì tớ mãi mãi là định mệnh của cậu.”
Hạ Thất cười một cách bệnh hoạn, ánh mắt đầy sự điên cuồng.
“Kiếp đầu tiên, cậu độc ác tội lỗi, lòng đầy đố kỵ, hại người không ít, cuối cùng bị người ta bày mưu hãm hại, ch/3t thảm.”
“Kiếp thứ hai, cậu là sao quả tạ, gi/3t hại tất cả người thân, cuối cùng còn hại ch/3t cả anh trai mình.”
“Kiếp thứ ba, cũng là thế giới này, cậu sẽ phải trả giá cho những hành động sai lầm của mình, kết cục của cậu mãi mãi là đau khổ!”
Ba kiếp sao, tất cả những gì tôi đã trải qua, cô ta đều biết rõ ràng. Hóa ra kẻ bi thảm nhất trong nguyên tác cũng chính là tôi!
Một cơn giận dữ không tên từ sâu thẳm trong lòng bùng lên, tôi lao tới trước nhưng bị dây kéo lại, lần nữa đập vào cột. Mắt tôi đỏ ngầu, hét lên.
“Tại sao?”
Tại sao lại như vậy, tại sao!
Hạ Thất cười bệnh hoạn.
“Bởi vì... cậu không phải là nhân vật chính. Tớ mới mãi mãi là nữ chính, còn cậu, chỉ có thể sống dưới chân tớ, không bao giờ được kết thúc tốt đẹp.
“Cậu biết tại sao Giang Duẫn lại đối xử tốt với cậu như vậy không?
“Bởi vì cậu ta đang bù đắp cho cậu, kiếp trước cậu ta đã làm nhiều điều xấu xa với cậu, nên cậu ta cố gắng bù đắp cho cậu, dù cuối cùng bị trừng phạt, bị tớ tông xe ch/3t ha ha ha ha ha ha.
“Tất cả những kẻ thoát khỏi cốt truyện đều phải ch/3t! Tôi mới là nhân vật chính! Các người phải quay quanh tôi ha ha ha!”
Hạ Thất cười càng lúc càng điên loạn, gần như bao trùm cả nhà xưởng bằng tiếng cười chói tai của cô ta.