Nữ thương nhân Khương Chỉ - Phần 11
Cập nhật lúc: 2024-06-14 09:46:59
Lượt xem: 327
"A Chỉ, có sao không?" Ca ca kéo ta qua, xem xét từ trên xuống dưới, khẩn trương hỏi.
"Muội không sao, không sao, rốt cuộc đã xảy ra chuyện gì?" Ta thấy trên người ca ca mặc nhung phục, còn dính máu,
"Phụ thân và mẫu thân đâu? Chuyện gì xảy ra vậy? Ca có sao không?"
"Đi ra ngoài trước, từ từ nói chuyện."
"Aaaa!". Lúc này, Dư Uyển trên mặt đất kêu to một tiếng: "Cứu ta, mau cứu ta, cầu xin ngươi...".
Ta nhìn thoáng qua, dưới thân nàng ta có m.á.u chảy ra, sắc mặt nàng ta trắng bệch. Do dự trong chớp mắt, ta nói một câu “đi thôi”, sau đó cũng đi ra ngoài.
Phía sau không ngừng truyền đến tiếng kêu thảm thiết thê lương của Dư Uyển, ta nhịn không được quay đầu lại, Viên Viên bắt lấy tay ta: "Khương tỷ tỷ, nàng ta không đáng để tỷ thương hại, nếu không phải ca ca của tỷ đến kịp thời, chúng ta đã sớm c--hết dưới đao của nàng ta."
Ta vỗ tay nàng và quay lại và tiếp tục đi về phía trước.
16
Trở lại phủ, nhìn thấy tất cả mọi người bình an vô sự, ta lại sai người tìm hiểu mấy chỗ, tin tức báo tất cả đều là vô sự, ta mới yên lòng.
Trong lời kể của mọi người, cuối cùng ta đã chắp vá lại nguyên nhân của sự việc.
Thì ra, Hứa Hoài Uyên sớm đã đem quân mã từ phía bắc di chuyển đến kinh thành, từ một tháng trước đã lấy lý do chúc thọ, đem quân mã đóng quân ở doanh trại ở ngoại ô.
Đồng thời, hắn xúi giục một số trọng thần trong triều, thống nhất quân mã ở phía bắc, chuẩn bị đầy đủ phát động cuộc chiến với hoàng thành.
Từ ngày học đường náo loạn, trận chiến đã bắt đầu, trận chiến kéo dài nhiều ngày, cản trở rất nhiều thành trì.
Cho nên, phụ thân và ca ca ta sau khi bàn bạc liền cảm thấy, tốt nhất đem ta đặt ở trong lao mấy ngày, sẽ an toàn hơn một chút.
Binh mã của Đại Kiền khác xa không những gì họ tưởng tượng, Hứa Hoài Uyên và Dư Uyển đã là giẫm lên cái hố không biết tự lượng sức mình.
Nghe nói, khi phản quân bị công phá, Hứa Hoài Uyên bị bắt sống, đầu của hắn bị tướng lĩnh Đại Kiền c.h.é.m một đao, treo trên tường thành rất nhiều ngày.
Vị tướng lĩnh kia từ biên cảnh chạy thẳng lên kinh thành, cưỡi ngựa vượt qua năm con đèo và g.i.ế.c c.h.ế.t sáu vị tướng, lập được chiến công có một không hai này. Nghe nói về sau, Thánh thượng thân phong hắn làm Định Hoài vương, ngụ ý là bình định loạn ở Hoài Dương.
Sau này, ta nhìn thấy thủ cấp của Hứa Hoài Uyên từ xa, khi gió thổi vào mùa đông, cái đầu lắc lư, ta không biết mình cảm thấy thế nào.
🌺 Hi, Chào mừng bạn ghé kênh của team Nhân Trí
Nếu được, hãy cho chúng mình xin 1 bình luận tốt để review và động viên team nha. Cảm ơn bạn 🌺
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-thuong-nhan-khuong-chi/phan-11.html.]
Thì ra, chuyện Hứa Hoài Uyên nói ngày đó, chính là mưu phản sao? Hắn cho rằng hắn và Dư Uyển, hai người nắm giữ bí mật đến từ nghìn năm sau thì có thể lật đổ một vương triều, thành lập triều đại mới?
Nhưng mà, Hứa Hoài Uyên trước kia rất tỉnh táo, ngày đó chính miệng hắn nói với ta, lịch sử là không thể thay đổi, ai có thể làm hoàng đế, ai có thể làm ăn mày đều là được hắn nhìn thấy ở một nghìn năm sau.
Cho nên, những năm ở cùng ta, hắn chưa bao giờ nghĩ tới hành động đại nghịch bất đạo, vì muốn cùng ta nối tiếp truyền thuyết lịch sử, hắn đã liều mạng lập quân công và trở thành Hoài Dương Vương, điều này không hề dễ dàng.
Tại sao hắn lại không biết như thế nào là đủ, từng bước nhúng chàm, ta đã không thể nào biết được.
Ta đứng từ xa, hướng về phía thủ cấp lắc lư kia, từ xa kính một chén rượu, rượu rắc xuống đất, đi lại dễ dàng hơn.
17
Trải qua cuộc sinh tử này, ta càng thêm nhìn thấu rất nhiều chuyện, ta cống hiến sức lực của mình vào thương sự càng ngày càng lớn mạnh, từ bố trang đến muối và các loại sinh kế khác nhau.
Mười chín năm hạn hán, ta quyên góp hơn một nửa số tiền bạc trong tay để cứu trợ thiên tai. Chỉ là đáng tiếc, quan phủ nhận định thương nhân quyên góp là một nam tử đại nhân đại nghĩa, nếu có thể để cho người đời biết thì tốt rồi, thật sự nữ tử có khi còn có thể làm tốt hơn rất nhiều nam tử.
Tuy nhiên, ta cũng thông suốt, ta tin tưởng, đường là do từng bước đi mà ra, có lẽ mười năm, có lẽ trăm năm, cũng có thể nghìn năm, nhất định nữ tử sẽ nhìn thấy ánh sáng trọn vẹn vào một ngày nào đó.
Hôm nay, ta ở trong phòng vùi đầu tính sổ, vừa ngẩng đầu, liền phát hiện phụ thân đứng ở trước mặt, ta cứng tay sững sờ tại chỗ.
"Phụ thân, con..." Ta giật giật môi, lại không biết giải thích như thế nào.
Phụ thân nhìn một đống sổ sách trên mặt bàn của ta, thần sắc không đẹp lắm, râu ria thật dài bị thổi vài sợi. Ta vốn tưởng rằng người lại muốn răn dạy ta, liền cúi đầu, tính toán ngoan ngoãn nghe. Nhưng ai ngờ, phụ thân lấy từ sau lưng một quyển sách, viết "Bách thương tạp yếu", sách đã rất cũ, mỗi trang sách đều có chút ố vàng.
Ta có chút kinh ngạc ngẩng đầu lên, nếu ta nhớ không lầm, đây hẳn là quyển sách phụ thân đã tịch thu của ta.
"Phụ thân, đây là... quyển sách khi còn bé?"
Ta chạm vào cuốn sách và có một số ngạc nhiên. Phụ thân nghiêm mặt, cứng rắn nói: "Trả lại cho con, con muốn học thì học, đừng mỗi ngày lén lút dậy sớm."
Ta nhận lấy cuốn sách, vui vẻ nói: "Phụ thân không còn nghĩ rằng con đã học được điều này là vớ vẩn? Người chịu để cho con làm thương nhân sao?"
"Ta không cho, con sẽ không học sao?"
“Không thể."
"Vậy còn hỏi?"