Nữ Thương Nhân - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-08-27 20:13:46
Lượt xem: 794
Ngồi nghỉ trong đình mát, nụ cười trên khuôn mặt Minh vương chưa từng tắt.
Cũng không biết có gì buồn cười.
"Hoài Trang, ngươi cảm thấy ta thế nào?"
Đôi mắt hắn như một dòng suối trong, gió trên núi thổi qua, thổi ra từng gợn sóng.
Ánh mắt lướt qua cằm hắn, ta nuốt nước miếng, đang định mở miệng thì bị người ta cắt ngang.
"Vương gia? Bái kiến vương gia."
Một đám công tử chen chúc nhau đến bên ngoài đình, trong đó có một khuôn mặt quen thuộc.
Ta im lặng không nói, lặng lẽ nhìn sắc mặt Minh vương từ đỏ chuyển sang đen.
Nhưng đám người kia không có ý định rời đi, họ nói chuyện rôm rả.
Nói chuyện hồi lâu, có một công tử nói: "Nguyên huynh hôm qua được quý nữ, hôm nay lại gặp được vương gia ở đây, cũng là duyên phận hiếm có, hay là mời vương gia ban cho một cái tên hay?"
Cảnh tượng đột nhiên yên tĩnh lại, có người kéo tay áo người đang nói chuyện, ra hiệu cho hắn im miệng.
Nguyên Nghị Thần sắc mặt cứng đờ nhưng không thể không đứng ra: "Vương gia một lời ngàn vàng, hạ quan không dám mơ tưởng."
"Lục đậu." Minh vương mặt không biểu cảm: "Hai nghìn lượng, nhớ đưa đến phủ của ta."
Cho nên, con gái của Nguyên Nghị Thần... tên là Nguyên Lục Đậu?
Sao lại có chút đáng yêu như vậy chứ?
Nguyên Nghị Thần nghiến răng, chắp tay: "Tạ vương gia ban tên."
Để phá vỡ bầu không khí kỳ quái, có người nhắm mắt khen ngợi: "Lục, chính là màu của hy vọng, đậu, ý là gieo đậu được đậu, có bỏ ra thì mới có thu hoạch, Lục Đậu quả thực là cái tên hay tuyệt."
Hóa ra còn có thể giải thích như vậy, ta không nhịn được mà nhìn với ánh mắt tán thưởng.
Khoa thi trạng nguyên kỳ tới mà không phải là ngươi, ta là người đầu tiên không phục.
Minh vương lạnh lùng liếc nhìn, chỉ thiếu điều viết sự không kiên nhẫn lên mặt.
Lúc này thì đến đứa ngốc cũng biết nên đi rồi.
"Vương gia, hạ thần cáo lui."
"Vương gia, hạ thần cáo lui."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nu-thuong-nhan/chuong-11.html.]
"Vương gia vương phi, hạ thần cáo lui."
Người bên cạnh hắn vội vàng bịt miệng hắn lại, thấy Minh vương không nói gì, mới vội vàng kéo hắn rời đi, nhỏ giọng mắng: "Ngươi đúng là đồ ngốc, vương gia còn chưa cưới vợ!"
Người kia ngây ngô nói: "Ta mới đến kinh thành, không biết mà... Nhưng mà vương gia và cô nương kia thật sự rất xứng đôi."
Ta âm thầm đỡ trán, lời thì thầm này chẳng hề nhỏ tiếng chút nào.
Minh vương cúi đầu chỉnh lại vạt áo nhưng ta thấy rõ ràng, hắn đang cười trộm!
Cuối cùng chỉ còn Nguyên Nghị Thần chưa đi, chỉ trong vòng hai tháng, hắn đã già đi không ít, bộ quần áo cũ kỹ vẫn là bộ ta may cho hắn khi còn ở Nguyên phủ.
Hắn không có nền tảng vững chắc, mà lão phu nhân lại quen sống xa hoa, nghe nói sau khi ta đi, bà ta cũng không kiềm chế lại.
Với chút gia sản đó, không biết có thể xa hoa được đến bao giờ.
"Vương gia, hạ thần thấy cần phải nhắc nhở ngài, nữ nhân bên cạnh ngài là thê tử bị hạ thần hưu, tính tình kiêu ngạo, xa xỉ thành tính." Hắn hận hận nói: "Ngài thân phận tôn quý, ngàn vạn lần đừng vì một thê tử bị hưu mà làm bẩn thanh danh của mình."
Nghĩ kỹ lại, lời hắn nói cũng không sai.
Ta đúng là không đủ khiêm tốn, còn từng kết hôn. Ngoại trừ nhan sắc và tiền bạc, ta chẳng có gì cả.
Một nam tử như Minh vương không phải là người ta nên mơ tưởng.
Bàn tay bỗng truyền đến một luồng hơi ấm, ta quay đầu nhìn lại, một bàn tay to lớn nắm lấy bàn tay nhỏ bé của ta.
"Ngươi mù, bản vương cũng không mù." Giọng nói lạnh lùng không mang theo chút hơi ấm nào, ta mới phát hiện ra, hóa ra hắn cũng có lúc khí thế bức người.
"Bản vương đã tâu với hoàng huynh, cầu xin ban hôn với Hoài Trang. Lần sau gặp lại, nàng chính là vương phi tôn quý nhất Đại Kỳ." Minh vương nắm tay ta, không ngoảnh đầu lại mà đi xuống núi.
Ta còn chưa kịp hoàn hồn, vừa rồi đã xảy ra chuyện gì?
Hơi ấm trong lòng bàn tay chân thật như vậy, ta hơi giãy giụa, lại bị một lực lớn hơn nắm chặt.
"Vương gia, ngài đi nhầm đường rồi."
Hắn mới dừng lại, buồn bã nói: "Ta tên là Phó Cảnh Minh."
Ta đương nhiên biết ngươi tên là Phó Cảnh Minh nhưng ngươi bảo ta gọi, ta cũng không dám gọi.
"Những gì ta vừa nói đều là thật, lần này, ta sẽ không bỏ lỡ nàng nữa."
Hắn bắt đầu lải nhải, nói rất nhiều.