Nửa Đời Lênh Đênh - Chương 35
Cập nhật lúc: 2024-10-13 08:46:47
Lượt xem: 83
18
"Tuổi còn trẻ mà có bản lĩnh quá!" Một ông lão râu dài hơi béo xuýt xoa một câu, nhìn trang phục có vẻ là quan lớn.
"Đại nhân quá lời." Ta khiêm tốn nói.
Liếc mắt nhìn Ôn Túc một cái, đừng nói trong đầu hắn bị nhét khối sắt rồi chứ? Sao mãi mà không ngẩng lên vậy.
"Nghe thấy cả rồi chứ? Có ba mẫu ruộng thì lo quản cho tốt phần mình, đừng vươn tay quá dài sang ruộng người khác. Thôi xong việc rồi, tất cả tan đi, ta còn có chuyện phải nói với Bảo Ngân và Như Sơ!"
Hoàng đế cho tất cả mọi người giải tán, còn các nương nương, thật sự không cần đi nhanh như vậy đâu, ta cũng không ăn thịt người.
"Bảo Ngân! Riêng chuyện mắng chửi người trẫm phục ngươi rồi đấy, mắng rất dễ hiểu mà không xen một chữ thô tục nào, lại có thể kéo da mặt người ta xuống giẫm đạp dưới chân. Ngày sau nếu trẫm có nhu cầu ở phương diện này, ngươi nhất định không được từ chối trẫm." Hoàng đế trêu chọc.
"Bệ hạ nói đùa rồi." Ta nghiêm mặt lại.
"Như Sơ, ngươi đưa Bảo Ngân xuất cung đi. Tống Đại Bạn tuổi cao, không thể chuyện gì cũng gọi hắn được, đưa nàng xuất cung xong lại quay về đây."
"Ôn thượng thư trăm công nghìn việc, dân nữ không dám làm phiền. Bệ hạ tùy tiện cho một người đưa ta về là được rồi."
"Không phải hắn là Ôn thượng thư nhà ngươi sao? Đưa ngươi về có gì mà không ổn, cũng không chậm trễ chuyện gì đâu, cứ đi đi!"
Hoàng đế đã nói như vậy rồi ta cũng không dám từ chối, đành nhắm mắt theo sau Ôn Túc. Chuyện Hoàng hậu nương nương nói muốn gặp ta gì đó chắc chắn là lừa gạt rồi. Ai cũng nói thánh tâm khó dò, xem ra lời này rất có đạo lý!
Tường cung sâu thẳm, cô đơn tịch mịch đến khó tả.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nua-doi-lenh-denh/chuong-35.html.]
Hắn bước đi phía trước, lưng thẳng tắp, gió thổi tung phi y trên người tựa như một đóa hoa nở trong cô độc. Hắn là người rất tốt, có nét thanh cao của văn nhân nhưng không cổ hủ, có tài trị quốc, tình tình cứng cỏi lại có khí độ. Trương ngự sử mắng hắn hai năm mà hắn vẫn nhịn được không nói lại một câu, khuôn mặt xinh đẹp, tiền đồ càng không cần nói, mới ba mươi mốt tuổi đã đảm đương chức lớn.
Hắn thật sự quá tốt đẹp, tốt đến mức ta cảm thấy bản thân không xứng với hắn.
"Ôn Túc." Đây là lần đầu tiên ta gọi tên hắn.
Hắn xoay người nhìn ta, ánh mắt trong suốt, khóe môi hơi cong lên.
"Sao vậy?"
"Chẳng phải ngài thắc mắc tại sao ta không đáp ứng hôn sự với ngài ư? Bởi vì ngài quá tốt, ta cảm thấy mình không xứng. Nương tử của ngài nên là người tinh thông cầm kỳ thi họa, có thể cùng ngài chuyện trò, giúp ngài quản lý việc nhà, những thứ này ta đều không làm được." Những thứ ta làm được, hắn lại không cần.
"Người nào xứng đôi với ta, phải do ta quyết định."
Ngày hôm ấy ta trở về Ôn gia, cảm thấy trốn tránh không có ý nghĩa gì nữa. Dù sao hắn đã chính miệng nói muốn kết hôn với ai sẽ tự quyết định, là ta suy nghĩ quá nhiều rồi.
Ôn gia không nhiều người, nhị tẩu quản lý nhà cửa rất thành thạo. Mấy năm lao ngục mài mòn ý chí quan lộ của cha, giờ đây mỗi ngày ông chỉ ở nhà viết chữ vẽ tranh hoặc nuôi chim chơi cờ, ta rảnh rỗi không biết làm gì cũng theo ông học viết chữ.
Chữ viết của ta như thế nào tạm thời không bàn tới, nhưng số chữ ta biết ngày một nhiều hơn, chính cha cũng cảm thấy vui mừng.
Bảo Châu ở lì nhà mẹ đẻ không muốn trở về, sắc mặt Hoài Vương càng ngày càng đen hơn. Ta bèn thương lượng với nhị tẩu thu dọn một viện tử để Hoài Vương ở lại cùng, sắc mặt hắn lập tức tốt lên thấy rõ, đưa sang rất nhiều vải dệt trang sức linh tinh nói nhị tẩu chia cho nữ quyến trong nhà.
Các huynh trưởng rất có ý kiến với chuyện này. Nhưng mặc kệ bọn họ đi, ai thèm để ý! Cha mẹ ta vui là đủ rồi.
Đôi mắt mẹ từ lâu đã không tốt, không thể may quần áo thêu hoa, ta và Bảo Châu thường xuyên nói chuyện phiếm cho bà giải buồn, nhà ai mở tiệc chiêu đãi bà cũng dẫn chúng ta đi, nhị tẩu rảnh rỗi cũng sẽ đi theo cùng.