Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Vịt Rồi - Chương 1
Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:35:50
Lượt xem: 2,571
Phụ thân ta vì sự nghiệp mà đẩy ta vào cung.
Nào ngờ, ta lại có thù oán với Hoàng thượng Lục Vân Giản.
Ngày tuyển chọn phi tần, hắn không chút do dự mà chọn ta.
Lúc đó, ta chỉ biết bật khóc.
Thật đúng là xong đời rồi.
Hắn chắc chắn là muốn dùng quyền lực để trả thù cá nhân.
Quả nhiên, sau khi đưa ta vào cung, hắn ban cho ta vị trí thấp nhất—Thường tại.
Những người cùng lúc tiến cung với ta, kẻ thì làm phi, người thì làm tần, chỉ riêng ta là Thường tại.
Sau đó, hắn liền quên bẵng ta, chẳng hề đoái hoài.
"Hoàng thượng không để tâm đến người, không phải vì người không xứng đáng. Hãy hiểu rằng, Hoàng thượng đang bận việc nước. Nghe nói ngay cả các nương nương khác cũng không được truyền vào hầu hạ, đợi khi Hoàng thượng rảnh rỗi, chắc chắn ngài sẽ đến thăm người."
Nha hoàn Thúy Nhi cố gắng an ủi ta.
Ta nhìn nàng, lòng nặng trĩu mà thở dài.
Đúng là còn quá trẻ để hiểu đời.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta thừa biết vì sao Lục Vân Giản không gọi ai hầu hạ.
Bởi vì trong lòng hắn đã có một người mà hắn yêu thương.
Người đó chính là Lâm Uyển, con gái của cố Đại tướng quân Lâm Thăng.
Lục Vân Giản vì nàng mà giữ lòng trong sạch.
Năm xưa, khi Lục Vân Giản tranh đoạt ngôi vị, phụ thân của Lâm Uyển là Lâm Thăng đã chọn sai phe.
Sau khi Lục Vân Giản đăng cơ, bá quan văn võ yêu cầu xử trảm cả gia đình họ Lâm.
Nhưng hắn lại phản đối ý kiến của họ, chỉ buộc Lâm Thăng cùng gia quyến đi trấn giữ biên cương một năm.
Hơn nữa, hắn còn dặn dò phải chăm sóc Lâm Uyển chu đáo.
Tình cảm của hắn đối với nàng ta có thể thấy rõ từ điều này.
Giờ đây, một năm đã trôi qua, Lâm Uyển cuối cùng cũng trở về.
Ta chờ hắn ở lối đi sau buổi chầu, thấy hắn bước đến, liền vội vàng chạy nhanh đến trước mặt hắn.
Vốn chỉ định hành lễ bình thường, nhưng không ngờ bị vấp phải đá mà ngã "bịch" xuống đất.
"Là ai! Hoàng thượng cẩn thận!"
Thái giám bên cạnh sợ hãi, nhanh chóng chắn trước mặt hắn.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nuong-nuong-hom-nay-lai-tung-tin-vit-roi/chuong-1.html.]
Ta không nói lời nào, chỉ lặng lẽ phủi bụi trên người rồi cứ thế quỳ dưới đất.
Hắn dùng tay đẩy cung nhân che trước mặt mình sang một bên, dường như lúc đó mới nhận ra ta: "Ồ, là ngươi à, đã lâu không gặp."
Dĩ nhiên ta không tỏ vẻ thân thiện, liền nói thẳng: "Bạch nguyệt quang của ngươi đã trở về, ta xin nhường chỗ."
Hắn nhìn ta một lúc, khi ta còn chưa hiểu ý, hắn bỗng nhiên quay đầu hỏi cung nhân bên cạnh: "Ninh Hân hiện tại là vị trí gì?"
Cung nhân đáp: "Bẩm Hoàng thượng, là Thường tại."
Hắn lập tức như trút được gánh nặng, vỗ nhẹ vào ngực, nói: "Suýt nữa thì ta bị dọa chết, nghe nàng nói mà ta còn tưởng mình đã lỡ phong nàng làm Hoàng hậu từ lúc nào."
Rồi hắn quay sang ta, thản nhiên hỏi: "Ngươi chỉ là Thường tại, có gì để nhường chứ?"
Ta nghiến răng, lòng đầy phẫn uất! Ai nói đến vị trí làm gì?
Ta hít sâu vài hơi, cố giữ bình tĩnh, nói với hắn: "Ý của ta là, nếu người trong lòng ngươi đã trở về, chi bằng thả chúng ta ra khỏi cung, để hoàn thành tâm nguyện 'một đời một kiếp một đôi người' của ngươi."
Hắn nhíu mày: "Ngươi muốn rời cung? Rời cung rồi ngươi định đi đâu?"
Ta đáp: "Tất nhiên là mỗi người sẽ tự sống tốt, tự tìm cho mình một mối nhân duyên khác."
Hắn trầm ngâm một lúc, rồi bất ngờ bước tới, vỗ nhẹ lên đầu ta, thở dài:
"Đừng mơ mộng nữa, về sớm mà rửa mặt rồi đi ngủ đi."
Nói xong, hắn đi vòng qua ta, dẫn theo đám người rời đi.
Ta sững sờ một lúc lâu, sau khi xác nhận mình đã bị trêu đùa, cơn giận trong lòng bùng nổ như núi lửa.
Ta bật dậy, nhanh chóng chạy tới trước mặt hắn, trong ánh mắt kinh ngạc của hắn, ta đá một cái vào chân hắn.
Sau đó, ta quay đầu bỏ chạy.
"Ninh Hân! Ngươi cứ đợi đấy!"
Hắn gầm lên từ phía sau.
Về đến tẩm cung, ta liền hối hận.
Quả thật, ta không nên xông lên mà đá hắn một cú như vậy.
Sảng khoái thì có, nhưng nghe câu nói sau cùng của hắn, ta biết rằng những ngày tới đây mình khó lòng mà yên ổn.
Nhất là khi mối quan hệ giữa ta và hắn vốn dĩ đã chẳng tốt đẹp gì, hắn chắc chắn sẽ tìm cách trừng phạt ta.
Khi vừa vào cung, ta đã tự nhắc nhở bản thân, phải giữ mình nhún nhường, tuyệt đối không được nổi giận vô cớ.
Quả nhiên, nửa năm trời vào cung, mọi sự đều bình an vô sự.
Nào ngờ hôm nay lại vì một chút xung đột mà hành xử như thể hắn vẫn là thiếu niên năm xưa lẻn qua tường nhà ta giữa đêm khuya.
Ta quên mất rằng giờ đây hắn đã là Hoàng thượng.
"Tiểu thư, Hoa tần đến."