Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Vịt Rồi - Chương 10
Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:36:14
Lượt xem: 1,402
Phụ thân ta cũng chẳng quản, cứ để ta tự do chơi đùa.
Thái tử đã không ít lần cảm thán, so với Lâm Uyển, ta lại giống con gái Tướng quân hơn.
Hôm đó, ta lại cùng các Hoàng tử đến Lâm phủ, vừa khéo Lâm Uyển đi thăm ngoại tổ phụ, các Hoàng tử đều đang luyện võ, còn ta thì vô cùng chán nản.
Chợt nhớ ra trên cây ngô đồng ở góc vườn sau của Lâm phủ có một tổ chim, ta đã muốn lấy nó từ lâu.
Thế là ta tự mình chạy đến hậu viện, mất khá nhiều công sức mới trèo lên được cây.
Đang đắc ý, ta vô tình nhìn xuống qua tán lá rậm rạp, chỉ cảm thấy trời đất quay cuồng, lập tức choáng váng, thậm chí không dám xuống nữa.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Ta ôm chặt thân cây, thử kêu lên vài tiếng, nhưng không có ai đến.
Trong lòng nghĩ, tình hình này có chút phức tạp rồi, vốn định lấy tổ chim, giờ tổ chim không lấy được, mà ta còn không xuống được.
Tuy nhiên, ta cũng không quá lo lắng, vì ta đến Lâm phủ cùng các Hoàng tử, khi họ rời đi mà không thấy ta, chắc chắn sẽ tìm.
Hơn nữa, dù chỗ này có hơi hẻo lánh, nhưng cũng không đến mức không có ai đi qua. Khi thấy có người bên dưới, ta sẽ gọi họ giúp đỡ.
Vậy là ta nằm trên thân cây, lặng lẽ chờ đợi.
Đợi mãi đợi mãi, ta thiếp đi lúc nào không hay.
Khi tỉnh lại, ta chỉ cảm thấy toàn thân tê cứng, may mắn là giật mình tỉnh giấc mà không rơi xuống. Nhưng rồi ta phát hiện ra một chuyện kinh hoàng khác, đó là trời đã bắt đầu tối dần.
Ta hoảng sợ nhưng cũng không khỏi bối rối, chẳng lẽ ta biến mất lâu như vậy, mà không ai tìm ta sao?
Nghĩ đi nghĩ lại cũng không có lý lắm, ta nghĩ đến một khả năng khác, đó là khi họ tìm ta, ta ngủ quá say nên không nghe thấy.
Tán lá cây này rậm rạp như vậy, dù có người đi qua bên dưới, nếu ta không lên tiếng, họ cũng chưa chắc nhìn thấy ta.
Dù sao thì cũng không ai nghĩ một tiểu thư của phủ Thái phó lại đi ngủ trên cây.
Không còn cách nào, ta đành hét lớn.
Nhưng đêm tối, gió lạnh, bóng cây lay động, vẫn không có ai đến.
Cuối cùng, ta thật sự hoảng sợ.
Trong tình cảnh hiện tại, bụng đói, cơ thể tê cứng, ta e rằng không thể trụ được lâu.
Điều quan trọng nhất là, ta rất sợ bóng tối.
Càng nghĩ càng sợ.
Cuối cùng ta không kìm được, bật khóc, vừa khóc vừa kêu cứu.
Không biết có phải là ảo giác không, trong tiếng khóc, ta lờ mờ nghe thấy có người gọi tên mình.
Dần dần, ta ngừng khóc, giọng nói gọi tên ta càng rõ ràng hơn.
Giọng nói ấy dường như phát ra từ ngay dưới gốc cây.
Ta nhìn qua tán lá rậm rạp, dưới ánh trăng, ta thấy rõ, Lục Vân Giản đang đứng dưới, ngẩng đầu nhìn ta.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nuong-nuong-hom-nay-lai-tung-tin-vit-roi/chuong-10.html.]
"Ninh Hân, đừng sợ." Hắn nói.
"Hu hu..." Ta xúc động đến mức lại bật khóc, còn oán trách hắn: "Sao ngươi mãi mới đến vậy—"
"Đừng khóc, trước tiên nghĩ cách xuống đây đã." Hắn tiếp tục nói.
Nghe hắn nói, ta biết lúc này không phải là lúc để phát tiết cảm xúc, nhưng trong lòng vẫn thấy uất ức: "Chính vì không xuống được nên ta mới phải ngồi mãi trên cây thế này."
Có thể nói ra lời này, ta đã không còn sợ mất mặt nữa.
"Ngươi nhảy xuống đi," hắn nói, "ta sẽ đỡ ngươi."
Nghe vậy, ta vội vàng lắc đầu: "Thế sao được! Nếu ngươi không đỡ được, ta mà ngã thì biết làm sao!"
"Tin ta." Hắn chỉ nói hai chữ.
Nhưng không hiểu sao, ta lại cảm thấy an tâm, liền tin tưởng ngay lập tức.
"Vậy ta nhảy đây!" Ta nói, rồi điều chỉnh tư thế một chút.
"Nhảy đi." Hắn đáp.
Ta hít sâu hai hơi, nhắm mắt lại, rồi lăn người sang bên.
Cảm giác mất trọng lượng lập tức ập đến, sau đó ta rơi vào một vòng tay ấm áp.
Hắn bị ta đè ngã, nhưng đôi tay vẫn ôm chặt lấy eo ta.
Ta nằm trên người hắn, mặt áp sát vào n.g.ự.c hắn, nghe rõ nhịp tim mạnh mẽ trong lồng ngực, không biết vì sao, tim ta cũng đập loạn nhịp.
Ta đoán có lẽ là do sợ hãi.
"Ngươi có bị thương không?" Hắn hỏi ta.
"Hình như chân ta bị chuột rút rồi." Ta nói.
Hắn thở dài một tiếng.
Nâng ta dậy, rồi ngồi xổm trước mặt ta.
"Lên đi." Hắn nói.
Ta sững sờ, rồi từ từ nằm lên lưng hắn, để hắn nhẹ nhàng đỡ ta lên.
Ta vòng tay qua cổ hắn, đầu khẽ tựa vào bên tai hắn, theo từng bước chân của hắn, mái tóc bên tai ta khẽ đung đưa, khiến ta cảm thấy ngứa ngáy trong lòng.
Cứ ngỡ hắn sẽ nghiêm khắc trách mắng ta, không ngờ hắn chỉ nói một cách nhẹ nhàng, khác hẳn với thường ngày, thậm chí có chút… dịu dàng?
Nhưng điều này có thể sao, Lục Vân Giản cũng có thể dịu dàng với ta ư?
Nghĩ đến đây, ta đưa tay sờ lên trán hắn: "Ngươi không bị sốt chứ."
Hắn dừng lại.
"Nếu còn nghịch ngợm, ta sẽ thả ngươi xuống ngay." Hắn lạnh lùng nói.
Ta gật đầu, thế này mới đúng chứ!