Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Vịt Rồi - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:36:27
Lượt xem: 1,701
Vậy nên ta khéo léo chuyển đề tài, nói với Lục Vân Giản: "Trong rượu ngươi có bỏ gì không, sao ta mới uống một chén đã say rồi!"
Ta tưởng hắn sẽ chế giễu ta tửu lượng kém, không ngờ hắn chỉ sững lại rồi hỏi: "Ngươi đã tỉnh rượu chưa?"
Lần này ta lại ngây người một chút, theo phản xạ đáp: "Tỉnh rồi, giờ hoàn toàn không sao nữa."
Hắn gật đầu, gọi một tiếng ra bên ngoài.
Ngay sau đó, một cung nữ bưng một bát gì đó không rõ mang tới.
Hắn phẩy tay về phía ta: "Canh giải rượu, uống đi."
Ta đứng ngẩn ngơ tại chỗ, không nói nên lời mà nhìn hắn: "Hình như vừa nãy ta đã nói là ta tỉnh rượu rồi."
Hắn cười lạnh: "Ý ngươi là không muốn uống à?"
Ta ngậm ngùi, lòng nghĩ sao hắn lại nói năng lạnh lùng, khiến người ta sợ hãi thế này!
Suy nghĩ một chút, ta vẫn cầm lấy bát canh lớn hơn cả mặt mình.
"Cạn nào!"
Ta hét lên, uống hết một hơi.
Uống xong canh giải rượu, rồi lại ăn thêm vài miếng mứt hoa quả mới xua tan được vị đắng trong miệng.
Ta thầm nghĩ mình thật khổ sở, cả bàn tiệc lớn chẳng ăn được miếng nào, mà còn phải uống đầy bụng thuốc.
Lúc này, Lâm Uyển đột nhiên nói: "Hân nhi, tối nay muội hãy ngủ lại ở chỗ ta đi, bằng không e rằng sau này sẽ không có cơ hội nữa."
Ta kinh ngạc, vừa định hỏi nàng ý gì khi nói "không có cơ hội nữa", thì nghe Lục Vân Giản nói: "Cứ như vậy đi."
Câu trả lời của hắn suýt khiến ta bối rối, rõ ràng câu hỏi đó là dành cho ta mà?
Tóm lại, đêm đó ta ở lại ngủ tại điện Thừa Hương.
Điều này khiến ta nhớ đến lúc còn nhỏ, ta cũng thường đến phủ Tướng quân, không muốn về nhà, liền cùng Lâm Uyển ngủ chung một giường.
Hai đứa nhỏ có bao nhiêu chuyện để nói, thường trò chuyện đến rất khuya.
Lần này cũng vậy.
Chỉ có điều chúng ta bàn về những ngày tháng xa cách, mỗi người liệu có được bình an hay không.
Trò chuyện một hồi, ta dần cảm thấy buồn ngủ, trong cơn mơ màng, ta nghe nàng đột nhiên nói: "Ta từng làm hai việc có lỗi với muội."
"Việc gì vậy?" Ta lơ mơ hỏi.
Nàng im lặng một lúc, rồi nói: "Nhưng bây giờ đều không còn quan trọng nữa."
Lúc này ta đã chẳng mở nổi mắt, thầm nghĩ nếu không quan trọng thì ta không hỏi nữa, nên ta cũng không nói gì thêm.
Nàng thở dài một tiếng, không biết là nói với ta hay tự nhủ: "Ngủ đi…"
Sáng hôm sau tỉnh dậy, trong đầu ta vẫn còn nhớ mang máng đoạn đối thoại đó, nhưng lại không chắc chắn, nên ta kéo nàng hỏi: "Uyển Uyển tỷ, tối qua tỷ có nói gì lạ không?"
Nàng lắc đầu: "Không có."
Ta: "…"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nuong-nuong-hom-nay-lai-tung-tin-vit-roi/chuong-15.html.]
Được rồi, cũng không thể hỏi thêm được gì.
Bữa sáng tất nhiên cũng ăn tại điện Thừa Hương, điều khiến ta ngạc nhiên là Lục Vân Giản đã đặc biệt đến để cùng chúng ta dùng bữa sáng này.
Ta nghĩ thầm, có cần thiết vậy không, mới chỉ một đêm mà đã không nỡ rời xa, còn sốt sắng đến đây.
Kết quả là nghe Lâm Uyển cũng nói: "Có cần thiết không…"
Nhưng nàng nói nửa chừng, rồi lại tự gật đầu: "Cũng đúng, sau này không biết sẽ ra sao nữa."
Lại là "sau này"?
Ta ngẩn người.
Sau này… sẽ có chuyện gì xảy ra sao?
Ta đang định hỏi, nhưng ngay lúc đó, ta chợt hiểu ra.
Phải chăng… nàng sắp được phong hậu rồi?
Nếu nàng trở thành Hoàng hậu, ít nhất họ sẽ không đối xử tệ với ta, có lẽ sẽ cho ta xuất cung, nếu vậy thì quả thật sau này khó có dịp gặp lại.
Càng nghĩ ta càng thấy chắc chắn, càng thấy suy nghĩ này thật vững vàng.
Nhưng trong lúc nhận ra, lòng ta cũng có chút buồn bã, nhưng ta cố gắng kìm nén.
Ăn sáng xong, ta một mình trở về tẩm cung, vừa bước vào cửa, liền thấy Thúy Nhi tiến đến.
Nàng nói Nguyệt Quý phi triệu kiến, bảo ta sau khi trở về thì đến gặp.
Ta ngơ ngác.
Nguyệt Quý phi là con gái của Thừa tướng đương triều, tuy chúng ta từng gặp nhau trước đây, nhưng sau khi vào cung thì không còn giao tiếp.
Hôm qua trong nhóm phi tần ở Ngự hoa viên cũng không thấy nàng, giờ nàng đột nhiên tìm ta để làm gì?
Nhưng ta cũng không suy nghĩ nhiều, nàng tìm ta thì ta đi thôi, vừa hay đi dạo cho tiêu cơm.
Vậy là ta đổi hướng đến Thừa Hoan điện, nơi Nguyệt Quý phi ở.
Vừa được cung nữ dẫn vào, ta đã giật mình.
Trời ơi!
Đây nào phải là Nguyệt Quý phi tìm ta, mà toàn bộ phi tần trong cung đều có mặt ở đây!
Họ đang thảo luận chuyện gì đó, thấy ta bước vào, lập tức nhanh chóng tiến đến.
"Muội muội…" Họ nhìn ta từ trên xuống dưới, trong ánh mắt chứa đầy sự dò xét, "Muội muội vẫn ổn chứ?"
Ta im lặng một lúc.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nhìn ánh mắt dò xét quen thuộc của họ, ta liền nhận ra, đây chẳng phải là bản sao của tình cảnh hôm qua ở Ngự hoa viên sao!
Cuối cùng ta cũng hiểu ra vì sao họ lại tìm ta đến đây.
Thông tin, quả nhiên vẫn là thông tin.
Hôm qua, ta bị Lục Vân Giản bắt gặp tại trận, họ đều rất tò mò không biết Lục Vân Giản đã xử lý ta thế nào.