Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Vịt Rồi - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:39:10
Lượt xem: 1,780
Ta giật mình.
Canh vừa nuốt suýt nữa phun ra, bị sặc đến ho khan liên tục.
Nàng từ tốn vỗ nhẹ lưng ta, ta vừa dịu đi, vội hỏi: "Tại sao lại vậy?"
Nàng cười nhẹ nói: "Ta đã nói với Hoàng thượng, cuộc sống này không phải điều ta mong muốn, lần này đến đây cũng là để từ biệt muội."
Ta kinh ngạc trước lời nàng, trong đầu bỗng nhớ lại chuyện tối hôm đó khi ta nghe lén được.
Nghĩ kỹ lại, hôm đó sắc mặt hai người họ đều không tốt, Lâm Uyển còn nói rằng Lục Vân Giản phải "giữ lời hứa".
Đêm đó, họ đã nói về điều gì?
Chẳng lẽ, lời hứa đó chính là đồng ý để nàng rời cung?
Ta cố nhớ lại những lời họ nói, cố gắng kết nối mọi chuyện.
Một ý nghĩ lóe lên trong đầu ta, nhớ lại lời giải thích kỳ lạ của Lâm Uyển hôm đó.
Nàng nói có một viên quan trúng độc, Lục Vân Giản nhờ nàng giúp chữa trị.
Vậy nên, thỏa thuận giữa họ là Lâm Uyển giúp trị bệnh cho viên quan, còn Lục Vân Giản đồng ý để nàng rời cung?
"Nhưng... nếu tỷ đi, Lục Vân Giản phải làm sao?"
Hắn sẽ buồn lắm.
Không ngờ nàng lại nhìn ta với vẻ nửa cười nửa không: "Hậu cung đông đảo như vậy, lòng hắn chưa chắc đặt ở ai."
"À... chuyện này..."
Ta nuốt khan.
Đúng vậy, hậu cung quả là đông người.
Nhưng ta có nên nói với nàng rằng mấy ngày trước ta đã giúp hắn giải tán hậu cung không?
Giờ phải làm sao, lại khuyên hắn thu nhận thêm à?
Lâm Uyển không biết ta đang nghĩ gì, nàng tiếp tục nói: "Hơn nữa, người ta thích không phải là hắn."
Lần này ta hoàn toàn sững sờ.
Trong thoáng chốc, đầu óc ta linh hoạt đến lạ thường.
Ta nhớ đến hôm ta đi đến Trân Bảo Các, nàng đi cùng Thái tử, sắc mặt có chút khác lạ.
Chẳng lẽ...
Người nàng thích không phải Lục Vân Giản, mà là Thái tử?
Ta chợt hiểu ra.
Giữa họ chính là...
Tình yêu tam giác!
Đầu óc ta lập tức hoạt động nhanh chóng, bắt đầu tưởng tượng.
Lâm Uyển và Thái tử yêu nhau tha thiết, nhưng Lục Vân Giản lại yêu nàng sâu đậm, nên cầu xin Hoàng thượng ban hôn, Hoàng thượng thương tình đồng ý.
Thái tử mất đi người yêu, liền bắt đầu cuộc chiến với Lục Vân Giản, nhưng thất bại thảm hại và bị giết.
Tuy nhiên, vì phụ thân của Lâm Uyển, Lục Vân Giản không thể xử lý quá nặng, nên phạt tượng trưng, cho ông ta đi trấn thủ biên cương một năm.
Một năm sau trở về, hắn buộc phải đưa nàng vào cung.
Nhưng nàng không đồng ý, Lục Vân Giản mềm lòng, đồng ý để nàng rời đi.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nuong-nuong-hom-nay-lai-tung-tin-vit-roi/chuong-17.html.]
Chuyện này, chuyện này...
Ta hít một hơi lạnh.
Ta nghĩ mình đã phát hiện ra chân tướng.
Bị sốc đến mức không nói nên lời.
Nàng nhìn ta ngây ngốc, rồi đưa tay vỗ nhẹ đầu ta, cười nói: "Ta đi đây."
Ta nhanh chóng tỉnh lại, giữ lấy tay áo nàng: "Nhưng tỷ định đi đâu?"
Nàng cười: "Cứu nhân độ thế, hành tẩu giang hồ."
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Câu nói này khiến lòng ta chua xót, có chút muốn khóc.
Thái tử đã mất, chẳng phải nàng từ đây không còn ai để yêu thương.
Chỉ còn lại nàng cô đơn bôn ba khắp nhân gian.
Nghĩ lại, Lục Vân Giản chẳng phải cũng đáng thương sao.
Vì để có được nàng mà làm mọi việc, nhưng cuối cùng vì hạnh phúc của nàng mà phải buông tay.
Cả hậu cung cũng bị ta giải tán hết.
Ta lại thấy khó chịu, nhất thời không biết nên thương xót ai.
Cuối cùng chỉ nói một câu: "Sau này nếu tỷ về kinh thành, nhất định phải đến thăm muội nhé."
Nàng lại mỉm cười gật đầu: "Tất nhiên rồi."
Lâm Uyển cứ như vậy rời khỏi cung.
Tin tức này nhanh chóng lan truyền khắp hậu cung, khiến cho chúng phi tần một phen xao động.
Ta nghĩ rằng, có lẽ nên cố gắng thêm lần nữa để giữ họ lại. Dù sao Lâm Uyển đã đi, cũng không còn điều gì phải lo ngại nữa.
Thế nhưng, trước khi ta kịp hành động, Hoa tần đã vội vã tìm đến ta.
Nàng khóc lóc nói: "Ngay cả Hoàng Quý Phi được sủng ái nhất cũng không chịu nổi mà rời đi, lời muội nói quả nhiên không sai!"
Điều này ngược lại càng củng cố quyết tâm rời cung của họ.
Nhìn ánh mắt tin tưởng của nàng, ta cũng không nỡ nói ra rằng đó đều là do ta bịa đặt.
Thêm một lý do nữa là tâm trí ta đang bận tâm đến Lục Vân Giản, không có tâm trạng để đối phó với họ.
Lâm Uyển đã đi rồi, không biết hắn sẽ đau khổ đến thế nào, dù sao cũng là tình cảm nhiều năm…
Ta bỗng cảm thấy thương xót, quyết định đi xem hắn thế nào.
Khi ta đến điện Thái Hòa, hắn đang xem tấu chương.
Ta bước lại gần, hắn ngước nhìn ta một cái, rồi lại cúi đầu tiếp tục công việc.
Trông hắn chẳng có vẻ gì là đau khổ.
Ta thở dài, nghĩ rằng chắc hắn giấu nỗi buồn trong lòng, cố tỏ ra không có gì.
Ta càng thêm thương xót, bắt đầu tìm lời nói chuyện: "Chàngđang xem gì thế…"
Hắn liếc ta một cái, ánh mắt như nói "Nàng nói vớ vẩn gì vậy", nhưng vẫn mở miệng: "Chúng phi tần cùng dâng tấu, tự nguyện xin xuất cung, ta đang nghĩ xem chuyện này là thế nào."
Ta sững lại.
Ý định an ủi hắn lập tức tan biến.