Nương Nương Hôm Nay Lại Tung Tin Vịt Rồi - Phiên ngoại 1: Không có nếu như (2)
Cập nhật lúc: 2024-08-30 20:41:42
Lượt xem: 1,662
Đang nghĩ vậy thì Thái phó đột nhiên hỏi: "Tiểu Hoàng tử, có phải người thích Hân nhi nhà ta không?"
Mặt ta lập tức đỏ bừng.
"Ta không có!" ta lớn tiếng phản bác.
Nhưng lại bắt gặp ánh mắt nửa như trêu chọc của ông, ta cảm thấy chột dạ, chắc hẳn là bị ông nhìn thấu rồi.
Kết quả là ông bước tới, vỗ vỗ vai ta, như tự nói với mình mà thở dài: "Muốn cưới Hân nhi của ta, chỉ với hiện tại thì không đủ đâu!"
Nói xong ông liền bỏ đi.
Để lại ta một mình đứng đó, mãi không thể bình tĩnh lại.
Trong lòng lại không khỏi tự hỏi, nếu hiện tại không đủ, thì phải thế nào mới đủ đây?
Sau cuộc nói chuyện với Thái phó, ta bắt đầu vô thức nỗ lực.
Không chỉ học hành mà cả cưỡi ngựa và b.ắ.n cung, ta đều cố gắng. Trong thâm tâm, ta tự nhủ không phải vì Ninh Hân mà ta cố gắng, mà chỉ vì ta muốn bản thân trở nên mạnh mẽ hơn.
Ngày ấy, phụ hoàng bỗng nhiên nổi hứng, muốn kiểm tra việc học của chúng ta.
Trong ấn tượng của ta, đã lâu rồi ta không gặp phụ hoàng. Ông cũng chưa bao giờ triệu kiến ta, nên ta nghĩ rằng khi gặp lại, ta sẽ cảm thấy căng thẳng. Nhưng không ngờ trong lòng ta lại chỉ có sự thờ ơ.
Nhưng nỗ lực của ta không phải là vô ích. Đối với những câu hỏi của ông, ta đều có thể trả lời được, dù rằng vẫn chưa bằng được thái tử, nhưng so với những huynh đệ khác, ta rõ ràng đã làm tốt hơn nhiều.
Trong lòng ta vẫn giữ một chút kiêu ngạo.
Đúng, các người có thể coi thường ta, nhưng ta cũng không cần các người đánh giá cao.
Tuy nhiên, sau khi hỏi xong tất cả mọi người, phụ hoàng lại giữ ta ở lại.
Ta không hiểu ý định của ông.
"Con càng lớn càng giống mẫu phi của con."
Ông im lặng một lúc, nhìn vào khuôn mặt ta rồi nói.
Ta cúi đầu, khóe miệng lộ ra một chút giễu cợt.
"Nghe nói gần đây con rất nỗ lực?" Ông hỏi ta một cách hờ hững.
"Nhi thần chỉ làm những gì mình nên làm." Ta đáp.
"Hừ... những gì nên làm." Ông khẽ cười, "Con rất thông minh, hãy tiếp tục như vậy, đừng phụ lòng mong đợi của phụ hoàng."
Nói xong, ông vỗ vai ta, rồi tự mình đi tiếp.
Ta cúi đầu hành lễ, đồng thời suy nghĩ xem rốt cuộc ông có ý gì.
Mong đợi?
Ông đã bao giờ có sự mong đợi nào dành cho ta sao?
Từ khi ta sinh ra, ông đã chẳng quan tâm đến ta, giờ lại nói về mong đợi?
Dù sao thì ta cũng không tin.
Ta bắt đầu tự hỏi, liệu ông nói những lời đó có phải vì khuôn mặt ta giống mẫu phi hay không.
Khi đang suy nghĩ, ông đã bước đến cửa, đột nhiên dừng lại.
Như thể tình cờ, ông nói: "Nếu muốn đạt được điều gì đó, chỉ dựa vào nỗ lực như vậy là chưa đủ."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nuong-nuong-hom-nay-lai-tung-tin-vit-roi/phien-ngoai-1-khong-co-neu-nhu-2.html.]
Nói xong, ông đẩy cửa bước ra ngoài.
Ta đứng đó, mồ hôi lạnh chảy ròng ròng.
Ông đã biết rồi!
Và... đây có phải là một gợi ý từ ông?
Lúc này, ta chợt nhận ra rằng, người quyết định số phận của ta, từ đầu đến cuối, vẫn chỉ có ông.
Ông có thể quyết định số phận của bất kỳ ai.
Truyện được dịch và đăng tải bởi Diệp Gia Gia
Nhưng ta chỉ có một thắc mắc: Tại sao ông lại chọn ta?
Sự yêu chiều của phụ hoàng đối với ta ngày càng rõ ràng, điều này thể hiện qua thái độ của cung nữ và các phi tần trong cung đối với ta. Nhưng ta không mấy bận tâm.
Dần dần, ta cũng hiểu ra lý do tại sao phụ hoàng đột nhiên đối xử với ta như vậy.
Là vì thái tử.
Là vì ông không tin tưởng thái tử.
Thế lực của thái tử ngày càng lớn mạnh, nghe nói còn liên kết với Lâm Thăng Tướng quân, khiến phụ hoàng cảm thấy nguy hiểm.
Vì vậy, ông muốn tìm một người để kiềm chế thái tử.
Cuối cùng, ông chọn ta.
Không phải vì ta nỗ lực, không phải vì ta giống mẫu thân.
Chỉ vì ta có khát vọng, nên ông chọn ta.
Và ta, không còn lựa chọn nào khác.
Việc học ở phủ Tướng quân vẫn tiếp tục, nhưng hôm đó, Ninh Hân đột nhiên mất tích.
Buổi sáng, nàng cùng chúng ta đến phủ Tướng quân, nhưng sau khi chúng ta tập luyện xong, nàng vẫn không thấy bóng dáng đâu.
Hỏi qua đám gia nhân trong phủ, không ai thấy nàng.
Mọi người bắt đầu hoảng loạn.
Chúng ta tản ra tìm kiếm, cuối cùng ta tìm thấy nàng trên cây ngô đồng ở hậu viện của phủ Tướng quân.
Khi ta tìm thấy nàng, nàng đang nằm trên cây khóc thút thít.
Ta thở phào nhẹ nhõm, trong lòng lại cảm thấy buồn cười.
Tưởng chừng cô gái này gan dạ lắm, không ngờ nàng cũng biết sợ hãi.
Cô nàng ngốc nghếch, nàng sợ gì chứ.
Ta bảo nàng nhảy xuống, và nàng thực sự nhảy xuống.
Sự tin tưởng vô điều kiện này khiến lòng ta ấm áp.
Khi nàng tựa vào lưng ta, nói chuyện khẽ khàng bên tai, ta biết rằng, để có được cô gái này, ta sẵn sàng làm mọi thứ.
Sau khi về phủ, Thái tử hỏi ta làm sao biết nàng ở đó, ta chỉ nghĩ, làm sao có thể không biết được chứ.
Ta đã nhiều lần thấy nàng chăm chú nhìn vào cái cây đó, nhiều lần nghe nàng nói về tổ chim trên đó.
Chỉ là các người không để ý mà thôi.
Thái tử nói đúng, ta thực sự đã luôn dõi theo nàng mỗi ngày.