Nương Tử Của Thợ Săn - Phần 4
Cập nhật lúc: 2024-09-26 10:15:58
Lượt xem: 578
6
Ta rùng mình, quay lại nhìn thì thấy Hoắc Lê đã về từ lúc nào.
Mặt ta cứng đờ, giới thiệu hai người với nhau. Thẩm Mặc Phong lại tỏ vẻ khinh thường Hoắc Lê, hừ lạnh rồi cáo từ.
Sau khi chàng rời đi, ta vui mừng phát hiện tập thơ của ta đã nằm trên bàn.
Không ngờ Thẩm Mặc Phong đã tìm được tập thơ dưới đáy bể nước, không uổng công ta và chàng hồi nhỏ chơi trốn tìm khắp hầu phủ.
Ta lật tập thơ ra, chìm đắm trong đó. Đã lâu rồi ta không đọc sách, viết chữ, tay bắt đầu ngứa ngáy, bèn hỏi Hoắc Lê có giấy bút không.
Nhưng hắn lại thốt lên một câu khiến ta giận sôi máu: “Ta không biết chữ.”
Hôm nay đã tức sẵn vì hắn và Lý Thúy Bình thân mật, nghe xong câu này ta càng tức giận, rõ ràng hắn biết chữ, nhưng lại cố ý nói vậy.
Ta cười lạnh: “Ngài đúng là xứng đôi vừa lứa với Lý Thúy Bình, kẻ chuyên gian lận trong thi hội.”
Đôi mắt đen của Hoắc Lê nhìn thẳng vào ta: “Ta và nàng ấy xứng đôi, vậy còn muội với Thẩm Mặc Phong?”
Hắn dám đổ tội ngược lại ta. Ta tức đến đỏ mắt, quay vào phòng thu dọn đồ đạc. Nhưng ngay khi thấy tấm da hổ Hoắc Lê mới trải lên giường, ta giận dữ lật tung nó lên định vứt đi.
Ngay lúc đó, Hoắc Lê bước vào, cúi xuống ôm lấy ta, ném ta lên giường.
Một tay hắn siết lấy eo ta, tay còn lại chạm vào khuôn mặt ướt đẫm nước mắt của ta: “Đúng là làm từ nước mà.”
Ta đạp một cái vào hông hắn: “Hoắc Lê, ta muốn ly hôn với ngài!”
Hoắc Lê rên lên một tiếng: “Chúng ta còn chưa có hôn thư, ly hôn thế nào?”
Ta tức đến mức suýt khóc, thì ngay lúc đó Hoắc Lê liền cúi xuống chiếm lấy đôi môi ta.
Hắn xâm chiếm đôi môi ta, ngang ngược và dữ dội, đến khi ta thở không nổi, hắn mới buông ra, thản nhiên nói: “Ta chỉ hỏi Lý Thúy Bình một số chuyện mà thôi…”
Hoắc Lê thấy ta đã bình tĩnh lại, liền bắt đầu giải thích.
Nhưng hắn vẫn keo kiệt lời nói, chỉ lo làm loạn, nửa ngày mới thốt ra vài câu.
Cáo béo nghe động tĩnh, lo lắng kêu cả đêm bên ngoài.
Cuối cùng, Hoắc Lê đành mặt mày đen sì, trên lưng đầy vết cào, ra ngoài mắng nó một câu, nó mới chịu im.
Ta mệt đến nỗi không nhấc nổi ngón tay, còn có chút áy náy: “Ta đã hứa để nó làm phu nhân của chàng, thật là ta có lỗi với nó quá!”
Nhất Phiến Băng Tâm
Hoắc Lê nhìn ta với vẻ mặt khó tả: “Nó là cáo đực.”
7
Khi Hoắc Lê gọi ta dậy ăn sáng, ta mới lờ đờ mở mắt.
Hắn bưng nước nóng giúp ta rửa mặt, động tác dịu dàng, khác hẳn với sự mạnh mẽ dữ tợn đêm qua.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nuong-tu-cua-tho-san/phan-4.html.]
Ta ngồi dậy, vừa ăn vừa suy nghĩ về chuyện của Lý Thúy Bình.
Năm xưa, khi phu nhân hầu gia lễ Phật, bị thổ phỉ tấn công, trong cơn hoảng loạn, bà sinh con sớm tại nhà một nông hộ.
Nhà nông kia thấy tiền tài sáng mắt, thừa lúc phu nhân hôn mê, đã lấy hết vàng bạc trang sức của bà và tráo đổi đứa con mới sinh của phu nhân với đứa con gái mới chào đời của họ.
Sáng hôm sau, nhà nông đó bỏ trốn khỏi thành, hầu phủ sai người truy đuổi nhưng không tìm được gì. Vì phu nhân mẹ tròn con vuông, họ không truy cứu thêm.
Nhà nông này vứt bỏ đứa trẻ hầu phủ ngay bên vệ đường, may mắn có gia đình họ Lý tốt bụng nhặt về nuôi, đặt tên là Lý Thúy Bình.
Gia đình họ Lý trước đây đã hứa hôn cho con gái với nhà họ Hoắc. Vì vợ chồng họ không có con, hôn sự ấy nghiễm nhiên rơi lên đầu Lý Thúy Bình.
Tuy nhiên, những năm gần đây, nhà họ Hoắc chỉ còn lại mình Hoắc Lê, hắn đi lính từ nhỏ, bặt vô âm tín, nhà họ Lý đã gần như quên đi hôn sự này.
Không ngờ, hắn còn sống và trở về, lại thành ra bề ngoài dữ dằn như vậy.
Hắn trở về liền đến nhà họ Lý đòi lại ngọc bội, nhưng bị từ chối.
Sau đó là việc Lý Thúy Bình nhận thân với hầu phủ, còn ta, kẻ giả mạo, bị hóa trang thành tân nương gả cho hắn.
Hoắc Lê nhìn dáng vẻ mười ngón tay không chạm nước của ta, biết ngay ta không phải người nhà họ Lý, nhưng thấy ta không nơi nương tựa nên giữ ta lại.
Chiếc ngọc bội đó là vật gia truyền của nhà họ Hoắc, nhà họ Lý thất tín không chịu trả lại, nên hôm qua hắn mới hỏi đến Lý Thúy Bình.
Khi nghe nhắc đến ngọc bội, Lý Thúy Bình bối rối tìm cớ rời đi.
Ta vừa bưng bát, vừa lén nhìn người đàn ông đối diện đang thong thả uống cháo.
Trong lòng lại nghĩ, chẳng trách hắn không chỉ săn được hổ, b.ắ.n cung còn chuẩn đến thế, hóa ra từng ra chiến trường.
Hoắc Lê đột nhiên lên tiếng: “Tối qua nhìn chưa đủ à? Nhìn nữa thì cháo sẽ nguội mất.”
Mặt ta đỏ bừng, tức giận nói: “Ngươi có gì đáng nhìn chứ? Ta trẻ trung, không thèm ngắm một kẻ già—cổ—đồ—như ngươi.”
“Hửm, thế sao tối qua nhìn ta không chớp mắt, hử—”
Ta vội đứng dậy, nhét một cái bánh bao vào miệng hắn, ngăn lời hắn lại.
Sau bữa sáng, Hoắc Lê mang nước giặt quần áo và tấm chăn dính bẩn đêm qua. Ta nhìn cảnh đó mà mắt nóng bừng, cố tình hỏi:
“Ở trấn, toàn là nương tử giặt quần áo cho lang quân, Hoắc lang không thấy ủy khuất sao?”
Hắn chẳng buồn ngẩng đầu: “Khi còn trong quân doanh, chúng ta không chỉ tự giặt quần áo, đôi khi còn giặt giúp đồng đội.”
Ta không thể tưởng tượng được cảnh Hoắc Lê giặt đồ cho đồng đội, cho đến khi hắn thở dài, ngước mắt nhìn về phía bắc, trong đôi mắt hắn chứa đựng nỗi buồn mà ta không hiểu được:
“Những huynh đệ nhỏ tuổi lúc đầu không biết giặt quần áo, tay mạnh quá xé rách vải, cũng chẳng tránh được xót xa…”
“Lúc họ ra đi, cha mẹ nào cũng biết sinh ly tử biệt, áo trên người đều là sự lo lắng của người thân.”
Ta cảm thấy chua xót. Nhà họ Hoắc nay chỉ còn lại hắn cô đơn một mình, không biết những năm qua hắn sống một mình cô độc thế nào.
Ta quỳ xuống, xắn tay áo, bắt chước hắn giặt quần áo, thì thầm: “Giờ chàng không cần phải ghen tị với ai, chàng cũng có người lo lắng cho rồi.”