Nương Tử Hoà Ly - Chương 15
Cập nhật lúc: 2024-10-09 10:45:45
Lượt xem: 132
"Trong nhà hết thảy mạnh khỏe, thái mẫu khẩu vị không tệ, chỉ có Tiểu Đào đọc sách không tập trung, trong cửa hàng đậu hoa càng làm càng tốt, hàng xóm đều nói có năm đó Bùi đại bá tay nghề, chúng ta bây giờ còn bán gà tạp canh, mười lăm văn một chén, bên trong có bột, có thể ngâm bánh, mùa đông ăn một chén rất ấm áp, đợi nhị thúc trở về, có thể hảo hảo mà nếm thử, mong bình an trở về nhà."
“Trong nhà hết thảy mạnh khỏe, thường dẫn Thái Mẫu đi lại bên cầu, chỉ có Tiểu Đào khó quản giáo, trốn học ở trường tư thục, còn đánh nghiên mực, Nhị thúc trở về có thể quản giáo thật tốt, mong bình an trở về nhà.”
Chiến sự biên quan căng thẳng, vốn không định nhận được hồi âm của Bùi Nhị Lang, kết quả năm thứ hai sau khi gửi thư, bưu dịch đưa thư tới cho hắn.
Chữ viết đích thực là chữ viết của hắn, trên thư chỉ có một chữ "Tốt".
Năm thứ ba, vẫn là một chữ "Tốt".
Bởi vì có Bùi Nhị Lang, ta đối với chiến sự biên quan thập phần chú ý, thường xuyên thông qua Triệu đại thúc từ nha môn hỏi thăm tin tức.
Năm thứ ba, chiến sự rốt cục kết thúc, Đại Sở toàn thắng, Hồ Man Tử bị trục xuất, triều đình ở bên ngoài Giới Bắc Quan, lại thiết lập Sát Hổ Khẩu.
Thánh Thượng mặt rồng vô cùng vui mừng, hạ lệnh khao thưởng ba quân, luận công hành thưởng.
Mùa đông năm ấy, ta như thường lệ mua vải lông cừu tốt nhất, áo lông cừu làm cho Bùi Nhị Lang còn chưa may xong, đã nghe được tin tức binh lính biên quan trở về kinh, đặc biệt về nhà thăm người thân.
Sau đó cách không tới mấy ngày, Bùi Nhị Lang đã trở lại.
Hắn không phải một mình trở về, mang theo ước chừng tám chín binh tướng, đồng dạng mang áo giáp quân giày, cưỡi chiến mã lương câu, uy phong lẫm liệt.
Từ cửa tây ngoại ô vào thành, từ đường cái thị trấn rong ruổi đến ngõ Sư Tử, một đường tiếng vó ngựa vang lên, thu hút sự chú ý của mọi người, nghị luận sôi nổi.
Buổi trưa, mặt trời ấm áp.
Phố Nam ngõ Sư Tử, cửa hàng buôn bán vừa vặn, A Hương đang xới đậu hoa cho người ta, ta bận rộn bưng lên bàn.
Đang cầm hai chén trong tay đặt ở trên bàn, bên ngoài, chợt nghe được tiếng vó ngựa trên đường, từ xa đến gần.
Thăm dò theo tiếng nhìn lại, đám người phía trước nhao nhao tránh đi, nhường ra một nhóm nhân mã.
Ngựa cầm đầu lơ lửng vó trước, thong thả dừng lại, nam nhân cưỡi trên lưng ngựa cao cao, sừng sững trong ánh mặt trời, thân mặc áo giáp màu đen, giáp phiến sáng loáng, ánh sáng gấp lại, lắc lư khiến người ta không mở mắt ra được.
Đợi đến khi thấy rõ, đôi mày kiếm của người nọ bay nghiêng anh tuấn, đôi mắt đen sắc bén dài nhỏ, môi mỏng khẽ mím, cằm lạnh lùng, đôi mắt màu nâu sẫm đang im lặng nhìn ta.
Bốn mắt nhìn nhau, một lúc lâu sau ta mới phục hồi tinh thần lại.
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nuong-tu-hoa-ly/chuong-15.html.]
Bùi Nhị Lang thay quá nhiều.
Ba năm lại nửa năm, lúc hắn đi trên người còn có vài phần kiệt ngạo khí tức thiếu niên, hôm nay trở về, dung mạo càng lạnh, kiệt ngạo túc mục ngoài ra còn tăng thêm khí chất thiết huyết của Kim Qua, đều là nam nhân trưởng thành sắc bén cùng thâm trầm.
Ngoài ra, còn có nhiều năm chinh chiến g.i.ế.c chóc chồng chất lên khí chất càng thêm sắc bén cùng kinh sợ.
Đôi mắt băng giá kia, con ngươi đen kịt, chỉ nhìn một cái liền làm cho người ta không dám đối diện, trong lòng hốt hoảng.
Hắn xuống ngựa, thân hình tám thước, thân dài ngọc lập, bên hông bội kiếm, hướng ta đi tới, cước bộ thấp leng keng.
Ta không đợi hắn mở miệng, khẩn trương gọi một tiếng: "Nhị, nhị thúc.”
“Ừm.”
Trước kia là giọng ta nhẹ, giọng hắn thấp.
Hôm nay ngược lại thay đổi, thanh âm của ta rất thấp, thấp đến mức chính ta cũng phải cảm thấy hắn có thể sẽ không nghe được.
Nhưng hắn nghe được, còn nhẹ nhàng đáp một tiếng.
Tựa hồ còn nhẹ nhàng nở nụ cười.
Ta không xác định có phải mình nghe lầm hay không, hơi kinh ngạc nhìn hắn, kết quả lại thật sự nhìn thấy hắn nhếch khóe môi, trong mắt thâm trầm có ánh sáng mơ hồ mà nhỏ vụn.
Ta xác định, tiếng "Ừ" vừa rồi của hắn, thật là hàm chứa nụ cười.
Cái này càng làm ta có chút bối rối, lại sững sờ tại chỗ.
“Tẩu tẩu! Đây tất nhiên là tẩu tẩu chúng ta rồi.”
Thẳng đến khi mấy người đi theo phía sau hắn, cũng xuống ngựa, từng người mặc giáp y, cao lớn thô kệch, đi tới mừng rỡ mà khách sáo vái chào ta. Ta mới phục hồi tinh thần lại, vội vàng hoàn lễ với bọn họ.
“Các vị quân gia không cần đa lễ, sợ c.h.ế.t dân phụ rồi.”
“Không không không, tẩu tẩu mới là không cần đa lễ, chúng ta thẹn không dám nhận.”
“Tẩu tẩu nhận được mà, nếu không phải phong thư kia của tẩu, mấy người chúng ta còn không biết có mệnh đến quận Biện Châu ăn chén đậu hoa cùng canh gà tạp này hay không, tướng quân một lời hứa đáng giá ngàn vàng, chúng ta liền thật sự đến đây, mặt dày mày dạn đến nhà, mong tẩu tẩu chớ để ý.”