Nương Tử Hoà Ly - Chương 17
Cập nhật lúc: 2024-10-09 17:01:06
Lượt xem: 72
Nghĩ lại, hắn vội vàng về nhà, còn chưa chính thức bái kiến thái mẫu, cũng còn chưa gặp Tiểu Đào, nhất định là muốn tới thăm thân nhân.
Vì thế liền không hề để ý.
Mãi đến hắn sau lại trở về, Tiểu Đào tan học, hưng phấn mà vọt vào cửa hàng, vây quanh hắn vừa nhảy vừa nhảy: "Nhị ca! nhị ca! nghe nói ca bây giờ là Đại tướng quân, tẩu tử quả nhiên không có gạt muôi, nàng đã sớm nói ca rất lợi hại, nhất định có thể lên làm Đại tướng quân!"
Ta đang thu dọn bàn, thình lình nghe nàng nói như thế, theo bản năng nhìn thoáng qua Bùi Nhị Lang, kết quả đang phát hiện hắn cũng đang nhìn ta.
Trong nháy mắt động tác có chút bối rối.
Ngược lại là hắn, thản nhiên, như buổi trưa mới gặp, khóe môi mảnh mai hơi nhếch lên, mơ hồ nở nụ cười một tiếng.
Nhưng mà Tiểu Đào cao hứng không được bao lâu, Bùi Nhị Lang vặn hỏi bài tập của nàng, khảo nàng cái gì kinh sử tử tập, bát cổ văn.
Tiểu Đào trả lời dập dập ba ba, vẻ mặt đau khổ cẩn thận từng li từng tí mà nhìn hắn: "Nhị ca, ca như thế nào cũng biết những thứ này, chẳng lẽ ở trong quân cũng muốn đọc sách sao?"
“Đó là đương nhiên, thiện học giả trong doanh cũng phải đưa đến chỗ quân sư giảng bài, nếu không người người đều không biết chữ, làm sao hiểu được binh thư phòng đồ.”
Bùi Nhị Lang thanh âm trong trẻo nhưng lạnh lùng, trầm thấp sắc bén, nghĩ đến đối với câu trả lời của Tiểu Đào rất không hài lòng.
Nhiên Tiểu Đào là một người thông minh, không đợi hắn mở miệng răn dạy, đã cợt nhả nói: "Nhị ca một đường vất vả rồi, mau lên nghỉ một lát đi, quần áo cũng thay giặt, bẩn hết rồi.”
Dứt lời, lấy lòng tiến lên túm lấy hắn, dẫn hắn đi đến cầu thang hậu viện.
Ta căng thẳng, vội vàng đi theo: "Cái đó, Nhị thúc cũng muốn ở trong cửa hàng sao?"
Bùi Tiểu Đào quay đầu nhìn ta: "Nếu không thì sao, trên lầu không phải có phòng trống sao?"
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nuong-tu-hoa-ly/chuong-17.html.]
Bùi Nhị Lang cũng quay đầu lại nhìn ta: "Tẩu tử không chuẩn bị chỗ ở của ta?"
Khuôn mặt hắn lãnh băng, thanh âm cũng thập phần lạnh lùng, trong trầm thấp tựa hồ còn lộ ra một chút không vui, trong lòng ta căng thẳng: "Sao có thể chứ, chuẩn bị rồi, chỉ là cho rằng Nhị thúc muốn cùng Hàn tiểu tướng ở chung.”
Bùi Nhị Lang lúc này sắc mặt mới dễ nhìn một chút, mở miệng nói: "Cùng bọn họ ở chung cái gì, về nhà tự nhiên là muốn cùng người trong nhà ở chung một chỗ.”
Ta sửng sốt một chút, luôn cảm giác hắn tựa hồ không phải Bùi Nhị Lang rời đi ba năm trước, nhưng lại cảm thấy đây vốn nên là hắn.
Hắn cụ thể là người như thế nào, ta làm sao biết, vốn là chưa từng tiếp xúc quá nhiều.
Nhưng rốt cuộc là chột dạ, gian phòng trống trên lầu kia, ngay cả đệm chăn cũng không trải, sọt kim tuyến bày một bàn, loạn thất bát tao.
Vì thế ta kiên trì tiến lên, nói với Tiểu Đào: "Đi đi, giúp thu dọn bàn đi.”
Tiểu Đào đáp ứng sảng khoái, tựa hồ đã sớm muốn chuồn đi.
Mà trái tim ta có chút bất ổn, bước chân chột dạ, đầu óc mơ hồ, dẫn hắn đến gian phòng ta đang ở.
Cũng may phòng rất sạch sẽ, dọn dẹp khắp nơi sạch sẽ, đệm giường đều là ta mới phơi qua, cửa sổ cũng mở ra thông gió.
Mặc dù như vậy, vẫn mơ hồ ngửi được mùi hoa quế, trên chăn thêu đầy hoa mẫu đơn đỏ tươi, màn cũng là lụa đỏ.
Liếc mắt nhìn qua vừa vui mừng vừa tầm thường.
Ta ngượng ngùng nói: "Trong nhà đều là nữ quyến, cho nên đều bố trí theo sở thích của chúng ta..."
“Không sao.”