Nương Tử Hoà Ly - Chương 31
Cập nhật lúc: 2024-10-09 20:00:36
Lượt xem: 70
Từ nhà Triệu đại thúc đi ra, tâm tình ta đã hoàn toàn ổn định.
Không biết Bùi Nhị Lang ở trong phòng nói gì với A Hương, lúc đi ra, sắc mặt hắn liền khó coi.
Trên đường trở về cửa hàng, ta hỏi hắn: "Nhị thúc, thúc làm sao vậy, A Hương không sao chứ?"
Hắn mím môi dưới, dường như là đang đè nén cảm xúc của mình, "Không có việc gì.”
"Không có việc gì là tốt rồi, nàng ta đây là tâm bệnh, ứ đọng không thông, đại phu nói còn cần tâm dược đến chữa..."
"Viết thư hỏi ta khi nào trở về, chính là vì chuyện này?" - Bùi Nhị Lang đột nhiên ngắt lời ta.
“Đúng vậy, ta lo muốn chết.”
“Vậy sao?”
Hắn đột nhiên dừng bước, con ngươi đen kịt nhìn ta, cười lạnh một tiếng: "Ta không giống, ta sắp ngu muốn chết.”
Ta sửng sốt, không biết hắn có ý gì, cũng cảm thấy không thể tưởng tượng nổi, một đại tướng quân như hắn, sao lại nói ra những lời kỳ quái như vậy?
“Ngươi, ngươi sao có thể ngu xuẩn, ngươi là quan lớn nhị phẩm của triều đình, nếu ngươi ngu xuẩn, Thánh Thượng cũng sẽ không cần ngươi.”
Tê......
Bùi Nhị Lang khẽ rít một tiếng, tựa hồ ẩn nhẫn tâm tình gì đó, chống lại ánh mắt không rõ nguyên do lại thấp thỏm bất an của ta.
“Nhị thúc, có phải ta lại nói sai cái gì không? "Ta có chút không biết làm sao.
Hắn chợt cười...
"Không có, đây là quần áo mới của ngươi?"
“Ừ, một trăm lượng bạc mới mua được ba miếng vải, quá đắt.”
Dù sao cũng là dùng bạc của hắn mua, ta hơi ngượng ngùng.
Hắn ngược lại không thèm để ý, thanh âm trầm thấp mỉm cười: "Không đắt, vật siêu giá trị, rất đẹp.”
"Đúng không, ta cũng cảm thấy đẹp mắt, nhưng thịt ta vẫn đau không chịu nổi, trước đó lại cùng chưởng quầy kia trả giá, cầm thêm một tấm vải lụa tốt nhất của hắn, hắn còn không vui..."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/nuong-tu-hoa-ly/chuong-31.html.]
Ta rất cao hứng, muốn cùng hắn tỉ mỉ nói một chút quá trình chiếm tiện nghi, vừa ngẩng đầu, nhìn thấy ánh mắt đen kịt của hắn, đáy mắt ẩn chứa ánh sáng vụn vặt, đột nhiên trong lòng có chút hoảng.
Hắn vừa rồi nói cái gì, rất đẹp mắt.
“Nhị, nhị thúc, trời không còn sớm, chúng ta mau về cửa hàng thăm thái mẫu đi.”
“Không vội, ta vừa mới gặp bà ấy, tinh thần rất tốt, lực tay cũng rất lớn.”
"Bà ta lại dùng gậy đánh ngươi?"
“Ân.”
「……」
Xong rồi, hình như ta còn hoảng hơn trước.
Một đường trở về cửa hàng, ngõ Sư Tử tới cầu Châu, đường lát đá xanh mở rộng về phía trước, hai bên hoa đăng treo cao, không gian trở nên sáng sủa hơn.
Gần cầu Châu lại càng náo nhiệt.
Hoa đăng rực rỡ, sáo trống ồn ào, còn có kỹ tử Tần Lâu ở trên sông thuyền hoa đàn tỳ bà.
Bùi Nhị Lang trở về rất đúng lúc, hôm nay có hội hoa đăng.
Đến cửa hàng, cũng không có trở về, hắn nói nhiều năm chưa đi dạo hội đèn lồng, bảo ta dẫn hắn đi Kiều Tây dạo một chút.
Ta nói phải trở về chăm sóc thái mẫu, hắn nói có Tiểu Đào ở đây, không cần lo lắng.
Sau đó cứ như vậy lẳng lặng nhìn ta, sống mũi cao ngất cùng lông mày kiếm, như là đỉnh núi hiểm trở.
Người này từ trước đến nay không thể kháng cự, ta vì thế cười mỉa hai tiếng, đi ở phía trước dẫn đường cho hắn.
Bên đường còn mua một cái đèn thỏ.
Dòng người ồn ào, ta ở phía trước, hắn ở phía sau.
Đèn thỏ trong tay đang được thắp sáng.
Đại khái là ta mặc một bộ xiêm y cực kỳ chói mắt, dọc đường rất nhiều người nhìn ta, kể cả ánh mắt như mang trên lưng kia, thật sự làm ta có chút hoảng hốt, sau đó không cẩn thận bị trẹo chân.