Ô Nha Thiên Ái Tả Tự Đài - Chương 11
Cập nhật lúc: 2024-06-20 13:32:46
Lượt xem: 576
"Ký chủ, kết nối hệ thống thành công."
"Hệ thống phát hiện ra rằng cô đã vi phạm mục đích ban đầu của nhiệm vụ trong thời gian mất kết nối. Giờ cô sẽ bị trừng phạt bằng sốc điện."
"Yêu cầu ký chủ nhanh chóng hoàn thành nhiệm vụ."
Mảnh ký ức rời rạc hiện lên, tôi nhớ ra rồi.
Đêm ba năm trước, đêm Thương Bắc Ngạn cầu hôn tôi.
Cũng chính đêm hôm đó, tôi bị ép buộc ràng buộc với hệ thống.
Mục tiêu công lược chính là Từ Tế Xuyên.
Hệ thống nói với tôi rằng Từ Tế Xuyên là nam chính của thế giới này, nhưng anh ta không biết cách yêu một ai.
Nhiệm vụ của tôi là sửa chữa khiếm khuyết của anh ta bằng cách khiến anh ta yêu tôi, từ đó duy trì sự ổn định cho câu chuyện.
Vì vậy, tôi đã trở thành con rối của ý chí Thần Chủ, tuân theo mệnh lệnh của hệ thống.
Nhưng tôi cũng có cuộc sống của riêng mình, tôi suýt chút nữa đã được kết hôn với người mình yêu!
Tại sao tôi phải hy sinh hạnh phúc của mình vì sự trọn vẹn của nam chính chứ?
Vì vậy, tôi đã liều mạng chống cự, cực đoan đến mức thử tự tử bằng cách c.ắ.t c.ổ tay, nhảy lầu, tự thiêu.
Nhưng đều vô ích, tôi đều được hệ thống cứu sống.
Ban đầu, hệ thống cố gắng thương lượng với tôi bằng những điều kiện vật chất đắt đỏ.
"Chỉ cần cô hoàn thành nhiệm vụ, Thần Chủ sẽ cho cô khối tài sản tiêu cả đời không hết."
"Tôi từ chối."
"Cô sẽ có được sắc đẹp tuyệt trần, trở thành ngôi sao hàng đầu của làng giải trí mãi mãi."
"Không cần."
"Nữ chính kiên cường, tốt bụng như ánh mặt trời cứu rỗi nam chính có tính cách khiếm khuyết, chẳng phải tiểu thuyết nào cũng viết như vậy sao? Chỉ cần cô muốn, cô có thể trở thành nữ chính. Vận may của nữ chính, người khác có muốn cầu cũng không được."
"Tại sao tôi phải cứu rỗi người khác? Nếu có thể lựa chọn, tại sao tôi không chọn một người bình thường?"
...
Cuối cùng, cuộc đàm phán biến thành đe dọa.
"Các người chỉ là một trong vô số NPC của các tiểu thế giới, được Thần Chủ chọn trúng là vinh hạnh của cô."
"Cô nên biết rằng, đối với Thần Chủ, việc xóa sổ một NPC cũng dễ như bóp c.h.ế.t một con kiến vậy."
[Truyện được đăng tải duy nhất tại MonkeyD.me - https://monkeyd.me/o-nha-thien-ai-ta-tu-dai/chuong-11.html.]
"Nếu cô biến mất, cô sẽ không bao giờ được gặp lại Thương Bắc Ngạn nữa."
"Được rồi, tôi đồng ý với anh."
Vì vậy, những gì được viết trên báo là sự thật.
Để lấy lòng Từ Tế Xuyên, tôi đã uống rượu đến mức bị xuất huyết dạ dày, đã đua xe để đưa kịch bản cho anh ta rồi gặp tai nạn, thậm chí còn đổi ghi chú của Từ Tế Xuyên trong điện thoại thành "chồng" trước mặt Thương Bắc Ngạn.
Ngày tôi đề nghị chia tay, Thương Bắc Ngạn, một người kiêu hãnh như vậy, đã tự tay nghiền nát lòng tự trọng của mình.
Anh ấy nói: "Cho dù em có thích người khác, chỉ cần em không chia tay, anh đều chấp nhận."
Tim tôi đau nhói, như thể có ai đó đang dí tàn t.h.u.ố.c lá nóng rực vào đó.
Tôi mở mắt ra, cánh tay vẫn còn đang co giật vì điện giật.
Cẩm Hân
Thương Bắc Ngạn cứ nhìn tôi như vậy, rồi đột nhiên đỏ hoe mắt.
Anh ấy nhếch mép, đó là một nụ cười hoàn hảo nhất.
Nhưng tôi có thể thấy rõ sự tuyệt vọng mà anh ấy che giấu.
Thương Bắc Ngạn luôn như vậy, sợ tôi buồn, nên đến nỗi bản thân anh ấy cũng không dám buồn.
"Vợ ơi, em lại muốn đi tìm anh ta phải không?"
Hệ thống liên tục thúc giục trong đầu tôi, buộc tôi phải lấy lại thiện cảm của Từ Tế Xuyên.
Tôi nắm chặt lấy ga giường trắng muốt, nước mắt lặng lẽ rơi.
Nước mắt thật kỳ lạ, bao năm qua dù bị Từ Tế Xuyên hành hạ thế nào tôi cũng có thể nhịn không khóc, chỉ có gặp Thương Bắc Ngạn, tôi mới không thể nào kìm nén được.
Dây cáp bị đứt, cơ thể rơi tự do, tôi bị chấn thương sọ não, không chỉ mất trí nhớ mà còn mất liên lạc với hệ thống.
Khoảng thời gian này giống như một giấc mơ, nhưng điều đau lòng nhất không phải là tỉnh mộng.
Mà là tôi đã mơ thấy chúng tôi cuối cùng đã được ở bên nhau.
Cảm giác mất mát, trái ngược hoàn toàn với thực tại, gần như nhấn chìm tôi.
Thương Bắc Ngạn đưa tay lau đi giọt nước mắt trên khóe mắt tôi, giọng nói run rẩy.
"Anh biết em không thể nói thật với anh, vậy thì em cứ nghe thôi, như vậy chắc không tính là phạm luật đâu nhỉ."
"Chuyện bọn họ nói về công lược, có phải là thật không...?"
"Anh đã nói rồi mà, sao em có thể không cần anh chứ."
“Vừa rồi nhìn thấy em bị thương, anh nghĩ đó là hình phạt vì đã cãi lời hệ thống. Anh đột nhiên cảm thấy, nếu có thể để em được bình an, thì chia tay cũng không đáng sợ đến vậy.”